BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 230

13

Kiếm thuật

T

hôi thúc đầu tiên của cô bé là quay đầu chạy hoặc nôn mửa. Một

con người không có linh thú cũng giống như một kẻ không có mặt,
hay lồng ngực bị mở banh ra và tim bị moi: một thứ trái tự nhiên và kì
quái chỉ thuộc về thế giới của những con quỷ gieo ác mộng, không
phải là thế giới tri giác của người còn sống.

Vậy là Lyra ôm ghì lấy Pantalaimon, đầu óc choáng váng còn bao

tử chộn rộn cả lên. Dù trời đêm buốt cóng, một thứ mồ hôi khó chịu
vẫn túa ra ướt da cô, người lạnh toát.

“Ratter,” thằng bé cất tiếng. “Cậu có Ratter của tôi không?”
Lyra biết rõ ý nó muốn nói đến cái gì.
“Không,” cô bé nói bằng một giọng mỏng manh và sợ sệt đúng

như cảm giác của cô lúc này. Rồi: “Tên cậu là gì?”

“Tony Makarios,” nó đáp. “Ratter đâu rồi?”
“Tôi không biết…” Cô bắt đầu nói, nuốt mạnh một cái để nén

xuống cơn buồn nôn. “Những Kẻ háu ăn…” Nhưng cô đã không thể
nói hết câu. Cô phải ra khỏi cái lán và ngồi xuống một mình dưới
tuyết, nhưng hẳn nhiên là cô không chỉ có một mình, chưa từng một
mình, vì Pantalaimon vẫn luôn ở đó. Chao ôi, thử tưởng tượng cô bị
cắt khỏi nó giống như cậu bé kia bị chia rời khỏi Ratter của cậu ta mà
xem! Đó hẳn là điều tồi tệ nhất trên thế giới! Cô thấy mình khóc nức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.