BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 231

nở, Pantalaimon cũng đang thút thít, trong lòng cả hai đứa dâng lên
nỗi cảm thương và đau xót vô bờ đối với thằng bé bị chia nửa.

Sau đó cô lại đứng dậy.
“Thôi nào,” cô gọi bằng giọng run rẩy. “Tony ra đi. Chúng tôi sẽ

đưa cậu đến chỗ an toàn.”

Có tiếng di chuyển trong căn nhà chứa cá, rồi cậu bé xuất hiện ở

ngưỡng cửa, vẫn đang cầm chắc con cá khô. Nó đang mặc quần áo đủ
ấm, một chiếc áo choàng có mũ trùm bằng lụa than được độn và chần
dày cùng với ủng lông, nhưng trông chúng có vẻ là đồ dùng thửa và
không vừa vặn cho lắm. Trong vùng sáng rộng hơn ở bên ngoài tới từ
những vệt mờ ảo của Cực Quang và mặt đất phủ tuyết, trông thằng bé
còn hoang mang và đáng thương hơn cả lúc đầu, khi nó co người trong
ánh đèn lồng bên giá phơi cá.

Người dân làng đã mang đèn đến lùi lại vài mét rồi gọi với xuống

chỗ họ.

Iorek Byrnison dịch lại: “Ông ta nói cô phải trả tiền cho con cá

đó.”

Lyra cảm thấy muốn bảo con gấu giết ông ta đi, nhưng cô lại nói:

“Chúng ta sẽ đưa đứa trẻ đi giùm họ. Họ có thể chịu mất một con cá
để trả công cho việc đó được chứ.”

Con gấu nói lại. Người đàn ông lầm bầm gì đó nhưng không cãi

lại. Lyra đặt đèn lồng xuống tuyết rồi cầm lấy bàn tay thằng bé bị cắt
nửa để dẫn nó tới bên con gấu. Nó bất lực đi tới, chẳng hề tỏ ra ngạc
nhiên hay sợ sệt gì trước con vật vĩ đại màu trắng đang đứng rất gần
đó, rồi khi Lyra đỡ nó lên ngồi trên lưng Iorek, tất cả những gì nó nói
là:

“Tôi không biết Ratter của tôi đâu mất rồi.”
“Chúng tôi cũng không biết, Tony ạ,” cô nói. “Nhưng chúng

tôi… Chúng tôi sẽ trừng trị Những Kẻ háu ăn. Chúng tôi sẽ làm vậy,
hứa đấy. Iorek, tôi cũng lên đó ngồi không sao chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.