BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 243

một bên.

Ngạc nhiên, cô thử lại lần nữa nhưng kết quả vẫn vậy. Con gấu

cử động lẹ làng và dứt khoát hơn cô rất nhiều. Cô nghiêm túc muốn
đánh trúng nó, nắm cái que như gươm của một kiếm sĩ, nhưng chưa
một lần nào chạm được vào người con gấu. Dường như nó biết được
cô định làm gì trước cả bản thân cô, khi cô nhào tới đâm vào đầu nó,
bàn tay khổng lồ dễ dàng gạt cái que sang một bên, còn khi cô giả vờ,
nó chẳng thèm cựa quậy.

Cô bé điên tiết lên và lao vào tấn công tới tấp, đâm, vụt, xiên,

thọc, nhưng không lần nào qua được đôi bàn tay đó. Chúng di chuyển
khắp mọi nơi, chính xác trong thời điểm gạt tay, chính xác cả về vị trí
đỡ.

Cuối cùng cô sợ hãi và dừng lại. Mồ hôi đầm đìa trong áo khoác

lông, cô thở dốc, kiệt sức, trong khi con gấu vẫn ngồi điềm nhiên như
không. Kể cả cô có cầm một thanh kiếm thật với mũi nhọn chết người
đi nữa thì nó vẫn sẽ chẳng sứt mẻ gì.

“Tôi dám cá ông có thể bắt được cả đạn nữa,” cô nói rồi quẳng

cái que đi. “Sao ông làm được vậy?”

“Bằng cách không phải là con người,” nó đáp. “Đó là lí do cô

không bao giờ có thể lừa gạt một con gấu. Chúng tôi thấy những mánh
lới và trò lừa phỉnh rõ ràng như thấy tay với chân vậy. Chúng tôi có
thể thấy theo cách mà con người đã quên mất. Nhưng cô biết về điều
này; cô có thể hiểu được chiếc máy đọc biểu tượng.”

“Hai việc đó đâu có giống nhau chứ?” Cô bé nói. Hiện giờ cô

cảm thấy e ngại về con gấu còn hơn cả khi thấy nó nổi giận.

“Giống nhau đấy,” nó nói. “Theo như tôi hiểu thì người lớn

không đọc được. Cô đối với người lớn trong việc hiểu chiếc máy cũng
giống như tôi đối với các đấu sĩ loài người vậy.”

“Ờ, chắc vậy,” cô bé đáp, bối rối và không thỏa mãn. “Có nghĩa

là tôi sẽ quên cách đọc khi lớn lên ư?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.