BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 250

găng tay dày; cô bé chỉ nghe thấy bốn hay năm tiếng nổ chống trả lại
cơn mưa tên lao xuống vùn vụt không ngớt. Cứ mỗi phút lại có thêm
nhiều người ngã xuống.

Ôi, John Faa! Cô khổ sở nghĩ. Ông đã không thấy trước được

điều này, và cháu đã không giúp ông!

Nhưng cô đã chẳng có hơn một giây để nghĩ tới điều đó, vì

Pantalaimon đã gầm lên dữ tợn, một thứ gì đó - một linh thú khác -
vừa lao bổ vào và quật nó ngã xuống, khiến bản thân Lyra cũng bị bóp
nghẹt. Rồi những bàn tay vươn tới lôi cô đi, nhấc cô lên và bịt miệng
cô bằng đôi găng tay bốc mùi hôi thối, tung cô lên không trung vào tay
của một kẻ khác, rồi lại đẩy cô nằm bẹp xuống tuyết, khiến Lyra
choáng váng, ngộp thở và đau toàn thân. Tay cô bị bẻ quặt ra phía sau
cho đến khi đôi vai kêu lên răng rắc, rồi có ai đó trói hai cổ tay cô lại
với nhau, một cái mũ chụp lên đầu để bịt tiếng hét, vì cô bé đang gào
thét inh ỏi:

“Iorek! Iorek Byrnison ! Cứu tôi với!”
Nhưng liệu con gấu có nghe thấy được không thì cô không dám

chắc. Cô bé đang bị quật đủ hướng, bị ép xuống một bề mặt cứng đang
bắt đầu tròng trành và xóc nảy lên như một chiếc xe kéo. Những tiếng
động dữ dội và lộn xộn vọng tới chỗ cô. Dường như cô đã nghe thấy
tiếng rống của Iorek Byrnison, nhưng nó ở rất xa. Rồi cô bị nảy bật lên
trên nền đất gồ ghề, tay vặn xoắn, miệng bị bịt, nức nở khóc vì giận dữ
và sợ hãi. Những giọng nói xa lạ vang lên xung quanh cô.

“Pan!” Cô thở dốc.
“Tớ đây, suỵt, tớ sẽ giúp cậu thở. Yên nào…”
Bàn chân chuột của nó giật mạnh cái mũ cho tới khi miệng cô

được giải phóng. Cô hớp lấy hớp để không khí lạnh buốt.

“Chúng là ai vậy?” Cô bé thì thầm.
“Trông giống dân Tartar lắm. Tớ nghĩ chúng đã đánh trúng John

Faa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.