BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 255

Câu hỏi bất ngờ đến mức Lyra chỉ có thể há hốc miệng kinh ngạc.

Nhưng Pantalaimon trả lời câu hỏi đó theo cách của riêng nó bằng
cách biến thành một con chim ưng, rồi từ vai cô nó liệng tới linh thú
của người đàn ông, một con sóc marmot lớn. Con sóc lanh lẹ quạt về
phía Pantalaimon rồi phun phì phì trong khi nó lượn vòng qua thật
nhanh.

“Hiểu rồi,” người đàn ông nói với giọng hài lòng khi Pantalaimon

bay trở lại vai Lyra.

Gã Samoyed trông có vẻ đang chờ đợi, người đàn ông từ

Bolvangar liền gật đầu rồi tháo găng tay để thọc tay vào túi. Ông lấy
ra một cái ví có dây rút và đếm lấy mười hai đồng tiền to nặng đặt vào
tay tên thợ săn.

Hai người đàn ông kiểm tra số tiền, chia nhau mỗi người một nửa

rồi cẩn thận cất đi. Không buồn ngoái đầu nhìn lại, chúng leo lên xe,
tên đánh xe vung roi rồi hét lên ra lệnh cho bầy chó. Chúng phóng qua
trường đấu mênh mông trắng xóa tuyết vào đại lộ ánh sáng, tăng tốc
cho tới khi tan biến vào màn đêm xa xăm.

Người đàn ông lại mở cửa ra.
“Vào mau đi,” ông ta nói. “Bên trong ấm áp thoải mái lắm. Đừng

đứng ngoài trong giá lạnh. Tên cháu là gì?”

Giọng ông ta là một chất giọng thuần Anh ngữ, không pha chút

trọng âm nào mà Lyra có thể đoán được. Ông có cách nói giống như
những người cô đã gặp tại dinh thự của Phu nhân Coulter: khéo léo,
uyên bác và quyền thế.

“Lizzie Brooks,” cô bé đáp.
“Vào đi, Lizzie. Ở đây chúng ta sẽ chăm sóc cháu, đừng lo.”
Ông ta còn bị lạnh hơn cả cô, mặc dù cô bé đã ở bên ngoài lâu

hơn rất nhiều; ông ta đang nóng lòng muốn trở vào trong căn nhà ấm
áp. Quyết định giả bộ chậm chạp, ngốc nghếch và miễn cưỡng, cô lê
bước khi đi qua ngưỡng cửa cao dẫn vào trong tòa nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.