BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 262

bị lạc giữa hoang mạc giống như cháu. Đi đi. Sáng mai chúng ta sẽ lại
nói chuyện tiếp.”

Lyra đứng dậy, ôm chặt lấy con búp bê của mình. Pantalaimon

nhảy lên vai cô khi bà y tá mở cửa dẫn chúng ra ngoài.

Lại thêm nhiều hành lang khác, lúc này Lyra đã mệt bã người, cô

buồn ngủ đến mức cứ liên tục ngáp và gần như không thể nhấc chân
lên trong đôi dép trần bông mà họ đã cho. Pantalaimon thì đang gục
gặc, nó phải biến thành chuột để chui vào nằm trong túi áo choàng dài
của cô. Lyra lờ mờ nhận thấy một hàng giường ngủ, những gương mặt
trẻ con, một cái gối, và rồi cô đã thiếp đi.

Có ai đó đang lay cô dậy. Việc đầu tiên cô làm là lần sờ quanh eo, cả
hai cái hộp vẫn đang ở đó, vẫn an toàn; vậy là cô thử mở mắt ra,
nhưng chao ôi, việc đó mới khó khăn làm sao; cô chưa từng thấy buồn
ngủ như thế này bao giờ.

“Dậy đi! Dậy đi!”
Đó là tiếng thì thầm của nhiều hơn một giọng nói. Với một nỗ lực

khủng khiếp, chẳng khác gì đẩy một tảng đá lên dốc cao, Lyra ép mình
phải tỉnh dậy.

Trong ánh sáng tờ mờ phát ra từ bóng đèn mạch có công suất cực

thấp treo trên khung cửa ra vào, cô thấy ba bé gái khác đang túm tụm
lại quanh mình. Thật không dễ dàng để nhìn vì mắt cô lấy tiêu điểm
rất chậm, nhưng chúng khoảng tầm tuổi cô, và đều nói tiếng Anh.

“Cậu ấy tỉnh rồi.”
“Họ chắc chắn đã cho cậu ấy uống thuốc ngủ…”
“Tên cậu là gì?”
“Lizzie,” Lyra lẩm nhẩm.
“Có phải lại có thêm nhiều đứa trẻ khác đang tới không?” Một

trong mấy đứa con gái hỏi.

“Chịu. Chỉ có mình tớ thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.