BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 265

“Chắc vậy. Vì chẳng có ai quay về cả.”
“Họ cũng tiến hành mọi việc với đám linh thú nữa,” Bella nói.

“Cân đo chúng đủ kiểu…”

“Họ chạm vào linh thú của các cậu?”
“Không! Chúa ơi! Họ đặt những cái cân ở đó, linh thú của cậu

phải bước lên đó và biến hình, rồi họ sẽ ghi chép và chụp ảnh. Sau đó
họ sẽ cho cậu vào một cái buồng và đo Bụi, lần nào cũng thế, họ
không bao giờ ngừng đo Bụi.”

“Bụi gì cơ?” Lyra hỏi.
“Chúng tớ không biết,” Annie đáp. “Chỉ là một thứ gì đó từ vũ

trụ, không phải bụi thật đâu. Nếu cậu không có tí Bụi nào thì tốt.
Nhưng rốt cuộc thì ai cũng có Bụi cả.”

“Các cậu có biết tớ nghe được Simon nói gì không?” Bella nói.

“Cậu ấy nói rằng người Tartar đục lỗ trên sọ để cho Bụi vào đấy.”

“Phải, cậu ấy biết rõ ghê,” Annie tỏ ra khinh miệt. “Tớ nghĩ tớ sẽ

hỏi Phu nhân Coulter khi bà ta tới.”

“Cậu sẽ không dám đâu!” Martha nói vẻ ngưỡng mộ.
“Dám chứ.”
“Khi nào bà ta tới?” Lyra hỏi.
“Ngày kia,” Annie đáp.
Một cơn ớn lạnh kinh hoàng chạy dọc sống lưng Lyra,

Pantalaimon nép sát vào cô bé. Cô có một ngày để tìm thấy Roger,
khám phá ra mình có thể làm gì với nơi này, rồi hoặc là chạy trốn hoặc
được cứu thoát. Giả dụ như tất cả đoàn du mục đều đã bị giết thì ai sẽ
giúp lũ trẻ sống sót trong vùng hoang vu giá lạnh này đây?

Những đứa con gái khác tiếp tục câu chuyện, nhưng Lyra và

Pantalaimon thì rúc sâu vào trong chăn, cố gắng làm ấm cơ thể vì
chúng biết rằng hàng trăm dặm trải dài quanh chiếc giường nhỏ bé này
chỉ toàn là nỗi kinh hoàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.