BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 271

Tiết thể dục chiếm trọn phần còn lại của buổi sáng. Tại Trạm có

một phòng thể chất nhỏ, vì rất khó có thể luyện tập bên ngoài giữa
buổi đêm vùng cực dài đằng đẵng. Vậy là từng nhóm trẻ con lần lượt
chơi ở đó dưới sự giám sát của một y tá. Chúng phải lập đội và ném
bóng vòng quanh. Lyra chưa từng bao giờ chơi một thứ như thế này
nên ban đầu cô bé không biết phải làm gì cả. Nhưng nhờ sự nhanh
nhẹn, thần kinh vận động tốt, lại là một nhà chỉ huy bẩm sinh nên cô
đã sớm thấy hứng thú với trò này. Tiếng hò hét của lũ trẻ, tiếng rú rít
của linh thú ngập tràn nhà thể chất nhỏ bé và chẳng mấy chốc đã xua
tan đi những suy nghĩ sợ hãi; hẳn nhiên đó chính xác là mục đích của
việc luyện tập thể dục này.

Vào giờ ăn trưa, khi bọn trẻ lại một lần nữa xếp hàng trong phòng ăn,
Lyra cảm thấy Pantalaimon ríu rít kêu lên vì nhận ra điều gì đó. Cô bé
quay lại và thấy Billy Costa đang đứng ngay phía sau mình.

“Roger kể với tớ là cậu đang ở đây,” nó thì thầm.
“Anh cậu đang đến, cả John Faa và nguyên một đội quân du mục

nữa,” cô nói. “Họ sẽ đưa cậu về nhà.”

Thằng nhóc gần như hét toáng lên vì mừng rỡ, nhưng nó đã kịp

nén lại thành một tiếng ho.

“Mà cậu phải gọi tớ là Lizzie đấy,” Lyra nói, “cấm gọi Lyra. Với

cả cậu phải kể cho tớ nghe mọi thứ cậu biết nữa.”

Chúng ngồi cùng nhau, với Roger sát bên. Thật dễ để thực hiện

việc này vào giờ ăn trưa, lúc lũ trẻ dành phần lớn thời gian đi tới đi lui
giữa các bàn, trong khi quầy phục vụ và phòng ăn thì chật kín người.
Trong tiếng lách cách của dao dĩa va vào đĩa ăn, Billy cùng Roger kể
cho cô bé nghe tất cả những gì chúng biết. Billy đã nghe được từ một
y tá rằng những đứa trẻ đã bị tiến hành phẫu thuật thường được đưa tới
những nhà trọ xa dưới phía nam. Điều đó có thể giải thích việc làm thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.