BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 277

sổ. Mái nhà chỉ cách mặt đất tầm hai mét, và không giống như những
tòa nhà khác, nó không có đường hầm lợp mái để kết nối với phần còn
lại của Trạm.

Chẳng có cái cửa sổ nào cả, nhưng có một cánh cửa ra vào. Một

biển báo trên đó ghi dòng chữ CẤM VÀO bằng mực đỏ.

Lyra đặt tay lên đó để thử, nhưng trước khi cô có thể vặn nắm

đấm thì Roger kêu lên:

“Nhìn kìa! Một con chim! Hay là…”
Từ hay là của cậu bé là một tiếng cảm thán đầy nghi hoặc, bởi vì

sinh vật đang sà xuống từ bầu trời đen thẫm hoàn toàn không phải một
con chim: Lyra đã từng gặp nó rồi.

“Là linh thú của phù thủy!”
Con ngỗng vỗ đôi cánh vĩ đại của mình, làm bùng lên một cơn

lốc tuyết trắng khi đáp xuống đất.

“Xin chào, Lyra,” nó nói. “Ta đã theo cô đến đây, mặc dù cô

không nhìn thấy ta. Ta đã đợi cô ra ngoài trời suốt thời gian qua.
Chuyện gì đang diễn ra vậy?’”

Cô bé nhanh nhẩu thuật lại.
“Những người du mục đâu rồi?” Cô hỏi. “John Faa vẫn an toàn

chứ? Họ có đánh đuổi được lũ Samoyed không?”

“Phần lớn bọn họ đều an toàn. John Faa bị thương nhưng không

quá nặng. Những kẻ đã đưa cô tới đây là lũ thợ săn và trộm thường tấn
công các nhóm khách lữ hành. Do hành động độc lập, chúng có thể di
chuyển nhanh hơn một nhóm người lớn. Đoàn du mục vẫn còn cách
nơi đây một ngày đường nữa.”

Hai thằng nhóc đang sợ sệt nhìn con linh thú ngỗng và nhìn điệu

bộ thân mật của Lyra với nó, bởi vì hẳn nhiên là chúng chưa từng thấy
một con linh thú nào mà không đi cùng với chủ, chúng biết rất ít về
giới phù thủy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.