BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 290

Coulter. Ba người còn lại là đàn ông. Có vẻ như họ đang thảo luận về
những con linh thú đã trốn thoát.

“Nhưng ai phụ trách giám sát khu vực đó vậy?” Giọng nói dịu

dàng du dương của Phu nhân Coulter vang lên.

“Một nghiên cứu sinh tên McKay,” một trong những người đàn

ông nói. “Nhưng có những cơ chế tự động để ngăn sự việc như thế này
xảy ra…”

“Chúng không hiệu quả,” bà ta nói.
“Có đấy, thưa Phu nhân Coulter. McKay quả quyết là cậu ta đã

khóa tất cả các cửa lồng khi rời khỏi tòa nhà vào lúc mười một giờ
ngày hôm nay. Dĩ nhiên là cửa ngoài cũng không được mở trong bất
cứ trường hợp nào, vì cậu ta vào và ra bằng cửa trong như mọi khi.
Cần phải nhập mã vào máy kiểm soát các ổ khoá, và trong dữ liệu của
nó có ghi nhận việc cậu ta đã làm vậy. Nếu không làm như thế, chuông
báo động sẽ đổ.”

“Nhưng chuông đâu có kêu,” bà ta nói.
“Có. Không may là nó kêu khi tất cả đều đang ở bên ngoài để

tham gia buổi huấn luyện phòng cháy.”

“Nhưng khi các ông vào lại bên trong…”
“Không may là cả hai chuông báo lại cùng trong một mạch; đó là

một lỗi thiết kế cần phải chỉnh sửa. Điều đó có nghĩa là khi chuông
báo cháy được tắt sau buổi tập dượt, chuông báo động trong phòng thí
nghiệm cũng bị tắt. Có điều, ngay cả khi đó, đáng lẽ sự việc đã phải
được phát hiện nhờ những cuộc kiểm tra thông thường sau mỗi lần chu
trình hằng ngày bị gián đoạn; nhưng lần này, thưa Phu nhân Coulter,
bà đã đến bất ngờ. Nếu bà còn nhớ thì chính bà đã yêu cầu đích danh
được gặp nhân viên phòng thí nghiệm ngay tại đó, trong phòng của bà.
Do vậy đã không có ai quay lại phòng thí nghiệm trong một khoảng
thời gian.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.