BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 296

“Có thể lắm. Nhưng hẳn là không phải một mình?”
“Chúng ta có nên nói…”
“Tôi nghĩ làm vậy sẽ khiến mọi thứ chấm dứt, ông không nghĩ

thế sao?”

“Tôi đồng ý. Tốt hơn hết là bà ta không được nghe gì hết.”
“Nhưng chúng ta có thể làm gì với việc này?”
“Con bé không được quay lại với những đứa trẻ khác.”
“Không thể nào!”
“Tôi thấy rằng chỉ có một việc duy nhất chúng ta có thể làm.”
“Bây giờ sao?”
“Hẳn rồi. Không thể để đến khi trời sáng được. Bà ta muốn xem

mà.”

“Chúng ta có thể tự làm. Không cần phải dính líu tới ai cả.”
Gã đàn ông có vẻ như là người phụ trách, kẻ không giữ Lyra hay

Pantalaimon, dùng móng tay cái gõ gõ lên hàm răng. Đôi mắt hắn
không chịu đứng yên; chúng đu đưa và đảo qua đảo lại. Cuối cùng hắn
cũng gật đầu.

“Ngay bây giờ. Làm luôn đi,” hắn nói. “Nếu không nó sẽ nói lộ

ra mất. Ít nhất thì cơn sốc cũng sẽ ngăn cản điều đó. Nó sẽ không nhớ
mình là ai, đã nhìn thấy gì hay nghe thấy gì… Nhanh lên.”

Lyra không thể hé miệng. Cô gần như không thở nổi. Cô đành

phải để cho mình bị đưa đi qua Trạm, dọc theo những hành lang màu
trắng trống rỗng, băng qua những căn phòng chạy mạch kêu o o, qua
các kí túc xá nơi trẻ con ngủ cùng với linh thú của mình trên chiếc gối
bên cạnh, chia sẻ những giấc mơ với chúng. Suốt chặng đường, không
giây phút nào cô bé rời mắt khỏi Pantalaimon, nó với tới cô, và đôi
mắt chúng không hề rời khỏi nhau.

Rồi một cánh cửa được mở ra nhờ bánh xe lớn; tiếng không khí

rít lên; và ở đó là một căn phòng được chiếu sáng rực rỡ lắp gạch trắng
và thép không gỉ sáng loá. Sự sợ hãi mà cô cảm thấy gần như là một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.