BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 309

“Roger! Roger!” Lyra gọi. Pantalaimon với đôi mắt cú tinh tường

kêu lên báo hiệu rằng nó đã nhìn thấy thằng bé.

Một lúc sau chúng đã tìm được nhau.
“Bảo cả đám đi theo tớ!” Lyra hét vào tai nó.
“Họ không theo đâu - tất cả đều đang rất hoảng loạn…”
“Kể với họ người ta đã làm gì với những đứa trẻ bị mất tích! Họ

cắt rời linh thú của chúng bằng một con dao lớn! Kể với họ thứ cậu đã
nhìn thấy chiều nay - tất cả số linh thú mà chúng ta đã thả ra! Nói với
họ rằng điều đó cũng sẽ xảy ra với họ trừ khi họ trốn thoát!”

Roger há hốc mồm kinh hãi nhưng rồi đã kịp trấn tĩnh lại và chạy

về phía nhóm trẻ con đang lưỡng lự gần đó nhất. Lyra cũng làm theo,
và khi thông điệp được truyền đi, một vài đứa hét toáng lên rồi ghì
chặt lấy linh thú của mình trong sự hãi.

“Đi với tớ!” Lyra hét lên. “Có một đoàn giải cứu đang đến!

Chúng ta phải thoát ra khỏi khu đất này! Nào, chạy đi!”

Lũ trẻ nghe thấy lời kêu gọi của cô bé liền chạy theo, túa ra khắp

khu đất rào về phía đại lộ ánh sáng, bốt của chúng kêu bồm bộp và
loẹt quẹt trong lớp tuyết đóng cứng.

Phía sau, đám người lớn đang hò hét, tiếng ầm ầm và loảng

xoảng lại vang lên khi một phần khác của tòa nhà sụp xuống. Tàn lửa
phụt lên không trung, còn những ngọn lửa thì cuồn cuộn bùng ra cùng
với âm thanh như tiếng vải bị xé toạc; nhưng cắt ngang qua mớ hỗn
tạp này là một âm thanh khác, gần và dữ dội khủng khiếp. Lyra chưa
từng nghe thấy nó bao giờ, nhưng cô đã đoán được ngay: đó là tiếng
tru từ đám linh thú sói của các lính canh người Tartar. Cô bé cảm thấy
toàn thân bủn rủn, nhiều đứa trẻ khác hoảng sợ rồi lập bập dừng lại, vì
tên lính gác Tartar đầu tiên đang lao đến bằng những bước nhảy thoăn
thoắt không mệt mỏi, súng trường giương sẵn, cùng với khối xám linh
thú dũng mãnh đang phóng theo bên cạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.