BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 379

Làm xong thì găng tay của cô đã đẫm máu của Iorek, nhưng vết
thương của con gấu giờ không còn rỉ máu nữa.

Cùng lúc đó các tù nhân - khoảng chục người đàn ông đang run

rẩy, túm tụm lại với nhau - đã bước ra. Lyra quyết định rằng nói
chuyện với Giáo sư cũng chẳng ích gì vì ông già tội nghiệp đã hóa
điên; cô muốn biết những người còn lại là ai nhưng còn nhiều chuyện
cấp bách khác cần giải quyết. Cô cũng không muốn khiến Iorek bị xao
lãng, nó đang gấp gáp ra lệnh, cử lũ gấu chạy đi đủ mọi hướng, nhưng
cô đang rất lo cho Roger, cho Lee Scoresby và các phù thủy, bản thân
lại đang đói và mệt nữa… Cô bé cho rằng điều tốt nhất cô có thể làm
lúc đó là tránh sang một bên để mọi người làm việc.

Nghĩ vậy cô bé thu người lại trong một góc yên tĩnh của sàn đấu

cùng với Pantalaimon trong dạng chồn gulo để giữ ấm. Cô bắt chước
loài gấu đắp tuyết lên người rồi chìm vào giấc ngủ.

•••

Có thứ gì đó thúc vào bàn chân cô rồi một giọng một con gấu lạ cất
lên: “Lyra Silvertongue, đức vua muốn gặp cô.”

Cô bé tỉnh dậy, người cứng đờ vì lạnh, cô không thể mở nổi mắt

vì băng đã đóng chắc trên đó. May nhờ có Pantalaimon liếm để làm
tan băng trên lông mi nên cô mới mở được mắt và thấy một con gấu
trẻ tuổi đang nói chuyện với mình dưới ánh trăng.

Cô cố gắng đứng dậy nhưng cả hai lần đều khuỵu xuống.
Con gấu lên tiếng: “Cưỡi lên tôi này,” rồi cúi xuống chìa tấm

lưng rộng cho cô trèo lên. Dù giữ không được chắc, cô vẫn bám trụ
được trong lúc con gấu đưa cô tới một vùng trũng và dốc, nơi rất nhiều
gấu đang tập trung.

Một dáng người nhỏ bé chạy băng qua bầy gấu về phía cô, còn

linh thú của nó thì nhảy lên chào đón Pantalaimon.

“Roger!” Cô bé thốt lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.