BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 390

Dường như chỉ sau đó một chút, Thorold đã tới nói chuyện với

cô.

“Xin đi theo tôi, thưa cô,” ông nói. Cô bé vất vả dựng người dậy

rồi đi với Roger tới một phòng tắm ấm áp, nơi những chiếc khăn tắm
mềm mại vắt trên một thanh ray được nung nóng, nơi một bồn nước
đang bốc hơi nghi ngút dưới ánh đèn dầu.

“Cậu vào trước đi,” Lyra nói. “Tớ sẽ ngồi ngoài và chúng ta sẽ

nói chuyện.”

Vậy là Roger, vừa rúm người lại vừa thở hổn hển vì hơi nóng,

bước vào phòng để tắm rửa. Chúng vẫn thường trần truồng bơi lội với
nhau, nô đùa trên sông Isis hay sông Cherwell cùng với những đứa trẻ
khác, nhưng lần này thì không giống như vậy.

“Tớ sợ bác cậu lắm,” Roger nói vọng qua cánh cửa mở. “Ý tớ là

cha cậu.”

“Tốt hơn hết là cậu cứ gọi ông ấy là bác tớ đi. Thỉnh thoảng tớ

cũng sợ ông ấy lắm.”

“Lúc bọn mình vừa mới vào, ông ấy hoàn toàn không nhìn thấy

tớ. Ông ấy chỉ thấy mỗi cậu thôi. Ông ấy có vẻ rất hoảng hốt, nhưng
khi vừa thấy tớ thì liền trấn tĩnh lại ngay.”

“Ông ấy chỉ bị bất ngờ thôi,” Lyra nói. “Tự dưng thấy người mà

mình không ngờ tới thì ai chẳng vậy. Lần cuối ông ấy gặp tớ là hồi ở
Phòng nghỉ. Bị sốc cũng phải thôi.”

“Không,” Roger nói, “không chỉ thế thôi đâu. Ông ấy nhìn tớ như

một con sói hay kiểu dạng như thế ấy.”

“Cậu tưởng tượng đấy.”
“Không phải. Tớ sợ ông ấy hơn cả Phu nhân Coulter, thật sự

đấy.”

Thằng bé dội nước lên người. Lyra lấy chiếc Chân Kế ra.
“Cậu có muốn tớ hỏi máy đọc biểu tượng về việc đó không?”

Lyra hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.