BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 397

cho tới khoảnh khắc đó dường như họ đã hòa làm một với tất cả các
sinh vật trên mặt đất và trong không trung, giữa họ không có sự khác
biệt.

“Và họ thấy sự khác biệt, nhận biết được điều thiện điều ác; họ cảm

thấy xấu hổ nên đã khâu lá sung lại để che đi sự loã lồ của mình…”

Ông gập sách lại.
“Đó là cách tội lỗi xâm nhập vào thế giới này,” ông nói, “tội lỗi,

sự hổ thẹn và cái chết. Nó tới đồng thời với khi linh thú của họ được
định dạng.”

“Nhưng…” Lyra vất vả tìm từ thích hợp: “Nhưng điều đó không

có thật đúng không ạ? Không giống như các ngành hóa học hay cơ
khí? Thật ra đâu có Adam và Eve? Học giả Cassington nói với con
rằng đó chỉ là một kiểu truyện cổ tích.”

“Theo truyền thống, chức danh Học giả Cassington được trao cho

người có suy nghĩ khoáng đạt; trách nhiệm của ông ta là thách thức
niềm tin của giới Học giả. Hẳn nhiên ông ta sẽ nói thế. Nhưng nếu
nghĩ về Adam và Eve như một con số tưởng tượng, ví dụ như căn bậc
hai của số âm một: sẽ không thể nào tìm được bằng chứng cụ thể nào
cho thấy nó tồn tại, nhưng nếu cho nó vào các phương trình, người ta
có thể tính toán đủ mọi thứ mà nếu thiếu nó sẽ không thể tưởng tượng
ra nổi.

“Dù sao thì đó cũng là điều Giáo hội đang thuyết giảng trong

hàng nghìn năm. Và khi Rusakov khám phá ra Bụi, cuối cùng cũng có
một bằng chứng thực thể về điều xảy ra khi sự trong trắng chuyển
thành kinh nghiệm.

“Rất tình cờ là Kinh Thánh cho chúng ta luôn tên gọi Bụi. Ban

đầu chúng được gọi là Hạt Rusakov, nhưng có người đã sớm chỉ ra
một đoạn văn kì lạ ở phần cuối Chương Ba của Sách Sáng Thế, khi
Chúa mắng nhiếc Adam vì dám ăn trái cấm.”

Ông lại mở cuốn Kinh ra và chỉ cho Lyra. Cô đọc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.