BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 413

Nhưng nếu trở về được, tôi sẽ tới gặp ông để cảm ơn ông đàng hoàng,
Quốc vương Iorek Byrnison ạ.”

Cô đặt một tay lên đầu con gấu. Nó để cho cô làm vậy và khẽ gật

đầu.

“Tạm biệt, Lyra Silvertongue,” nó nói.
Trái tim cô nghẹn ngào tình yêu thương đến mức đau đớn, cô

quay đi rồi đặt chân lên cầu. Tuyết bên dưới chân cô kêu lên lạo xạo.
Pantalaimon bay qua cầu và đậu xuống nền tuyết ở phía bên kia để
khích lệ cô đi tiếp. Cô tiến từng bước một, cứ mỗi bước cô lại tự hỏi
không biết chạy thật nhanh rồi nhảy sang đầu bên kia sẽ tốt hơn hay cô
nên đi chậm rãi như lúc này, cố gắng đặt chân nhẹ nhàng nhất có thể.
Đến nửa đường thì một tiếng kêu lớn phát ra từ đám tuyết; một mảng
gần chân cô rơi ra khỏi cầu và bổ nhào xuống vực sâu thăm thẳm, cây
cầu lại chùng xuống vài phân tại vị trí vết nứt.

Cô bé đứng im thin thít. Pantalaimon đã hóa thành một con báo

gấm, nó đang thu mình sẵn sàng lao xuống với lấy cô.

Cây cầu vẫn trụ vững. Cô tiến thêm một bước, rồi một bước nữa,

đúng lúc có thứ gì đó lún xuống dưới chân khiến cô lấy hết sức bình
sinh nhảy về phía bên kia cầu. Cô đáp xuống nền tuyết trong tư thế
nằm sấp vừa lúc toàn bộ cây cầu sụp xuống vực thẳm với một tiếng
vút rất khẽ phía sau.

Pantalaimon cắm sâu móng vào bộ đồ lông của cô, cố gắng giữ

thật chắc.

Một phút sau cô mở mắt ra rồi bò lên khỏi mép vực. Không còn

đường trở về nữa rồi. Cô đứng đó giơ tay lên ra hiệu với con gấu đang
quan sát. Iorek Byrnison đứng thẳng trên hai chân sau để chào đáp lại
rồi quay đi và lao thật nhanh xuống núi, hòng trợ giúp các thần dân
của mình trong cuộc chiến với Phu nhân Coulter và đám lính trên
chiếc zeppelin.

Lyra hoàn toàn đơn độc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.