BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 53

“Người ta thích làm cái việc này à?” Roger thở dốc sau khi nôn

thốc nôn tháo.

“Phải,” Lyra đáp trong tình trạng y hệt. “Cả tớ cũng vậy,” cô bé

bướng bỉnh thêm vào.

Lyra không học thêm được gì từ sự kiện đó ngoài việc chơi Những Kẻ
háu ăn sẽ dẫn tới những địa điểm thú vị. Cô bé nhớ lại những lời của
bác mình vào lần cuối họ gặp mặt và bắt đầu thám hiểm dưới lòng đất,
vì những thứ phía trên mặt đất chỉ là một mảnh nhỏ của tổng thể.
Giống như một số loài nấm khổng lồ có bộ rễ đâm sâu hàng mẫu đất,
Jordan (chen chúc trên mặt đất với Học viện Thánh Michael ở một
bên, Học viện Gabriel ở bên còn lại, và Thư viện Đại học ở phía sau)
vào thời điểm nào đó thuộc thời Trung Cổ, đã bắt đầu nới rộng phía
dưới bề mặt. Các đường thông, hầm mỏ, hầm vòm, khoang chứa đồ,
cầu thang đã đục rỗng khoảng đất phía dưới Jordan và vài trăm thước
xung quanh nó, đến mức không khí ở bên dưới gần như nhiều không
kém gì so với bên trên; Học viện Jordan đang đứng trên một nền móng
lỗ rỗ như đá bọt.

Giờ đây khi đã nếm trải việc khám phá nó, Lyra bỏ bẵng luôn nơi

trước đây hay tới, những mái nhà nhấp nhô của Học viện như dãy
Alps chạy dài, và cùng với Roger lao vào thế giới dưới lòng đất. Từ
việc chơi trò Những Kẻ háu ăn, cô bé đã chuyển sang săn lùng chúng,
vì có khả năng nào cao hơn việc chúng đang ẩn náu ở những chỗ
không ai biết dưới lòng đất cơ chứ?

Vì vậy, một ngày nọ cô bé và Roger tiến vào hầm mộ bên dưới

Nhà nguyện. Đây là nơi hàng thế hệ các Hiệu trưởng được chôn cất
trong những chiếc quan tài gỗ sồi lắp viền chì, đặt trong các hốc chạy
dọc tường. Một phiến đá bên dưới mỗi hốc ghi tên họ:

Simon Le Clerc, Hiệu trưởng 1765-1789

Cerebaton Requiescant in pace

*

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.