BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 61

thấy nó kể từ khi…”

“Những Kẻ háu ăn? Vậy là chúng đã tới Oxford rồi à?”
Thằng nhóc du mục quay đi gọi đồng bọn, cả đám đều đang đứng

nhìn Má Costa.

“Bà ấy không biết chuyện gì đang xảy ra đâu! Bà ấy không biết

Những Kẻ háu ăn đang ở đây!”

Nửa tá bọn nhóc quay lại với vẻ nhạo báng, Lyra ném mẩu thuốc

xuống đất, nhận ra đây là dấu hiệu khởi chiến. Linh thú của cả đám lập
tức trở nên hiếu chiến: từng đứa một đều được hộ tống bởi những răng
nanh, móng vuốt, hoặc bộ lông dựng đứng. Trong khi đó Pantalaimon,
tỏ vẻ khinh khỉnh trước sức tưởng tượng hạn hẹp của đám linh thú du
mục, hóa thành một con rồng có kích cỡ của một con chó săn hươu.

Nhưng trước khi đám trẻ kịp xông tới đánh nhau, Má Costa đã

nhảy vào can thiệp, gạt mạnh hai trong số những đứa du mục sang một
bên và đối mặt với Lyra như một đấu sĩ săn giải thưởng.

“Cháu có thấy nó không?” Bà hỏi Lyra. “Có thấy Billy không?”
“Không ạ,” Lyra nói. “Bọn cháu vừa mới tới đây. Cháu đã không

gặp Billy cả mấy tháng trời rồi.”

Linh thú của Má Costa đang lượn vòng trên khối không khí được

chiếu sáng phía bên đầu bà, một con diều hâu với đôi mắt vàng dữ tợn
đang đảo khắp phía, không hề chớp mắt. Lyra sợ hãi. Không ai lo lắng
về một đứa trẻ biến mất mới được vài giờ, càng không phải một người
du mục: trong thế giới tàu bè khăng khít của dân du mục, tất cả trẻ con
đều rất quý báu và được yêu chiều quá mức. Và một người mẹ luôn
biết rằng nếu đứa trẻ rời khỏi tầm mắt của bà, nó sẽ không đi xa khỏi
những người khác, những người luôn sẵn sàng bảo vệ nó vô điều kiện.

Nhưng đây, Má Costa, một nữ hoàng giữa những người du mục,

lại đang hốt hoảng vì một đứa trẻ mất tích. Chuyện gì đang xảy ra
vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.