BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 66

“Đám du mục ấy mà, chúng lúc nào chẳng biến mất. Cứ sau Hội

chợ Ngựa là chúng mất dạng.”

“Ngựa cũng thế,” một trong số những đứa bạn của cậu ta nói.
“Lần này khác,” Lyra nói. “Đó là một đứa bé. Cả buổi chiều bọn

em đã tìm nó, những đứa khác nói Những Kẻ háu ăn đã bắt cóc nó mất
rồi.”

“Những kẻ gì cơ?”
“Những Kẻ háu ăn,” cô bé đáp. “Anh chưa nghe về bọn chúng

bao giờ sao?”

Đây cũng là tin mới với cả những cậu thanh niên khác. Ngoài vài

câu nhận xét thô tục ra, chúng đều chăm chú lắng nghe những điều cô
bé nói.

“Những Kẻ háu ăn,” Dick, người quen của Lyra nói. “Vớ vẩn.

Đám dân du mục, chúng nhặt nhạnh đủ thứ ý tưởng dở hơi.”

“Người ta nói Những Kẻ háu ăn đã đến Banbury vài tuần trước,”

Lyra khăng khăng, “và có năm đứa trẻ bị bắt đi. Có lẽ giờ chúng đã tới
Oxford để bắt cóc trẻ con ở đây đi. Chắc chắn Jessie là do chúng tóm
mất.”

“Có một đứa mất tích trên đường Cowley,” một trong những cậu

con trai khác nói. “Tao nhớ ra rồi. Dì của tao đã ở đó ngày hôm qua để
bán cá với khoai rán trên xe tải, và dì ấy đã nghe về chuyện đó… Là
một thằng nhóc… Nhưng tao không biết gì về Những Kẻ háu ăn cả.
Bọn chúng không có thật đâu. Chỉ là chuyện bịa thôi.”

“Chúng có thật đó!” Lyra nói. “Những người du mục đã thấy

chúng. Họ cho rằng chúng ăn thịt những đứa trẻ bắt được, và…”

Một ý nghĩ chợt tới khiến cô bé dừng lại giữa chừng. Trong suốt

buổi tối kì lạ mà cô trốn trong Phòng nghỉ, Ngài Asriel đã chiếu bức
ảnh về một người đàn ông cầm chiếc đũa phép với những dòng ánh
sáng ồ ạt chảy vào nó; có một bóng người nhỏ bên cạnh ông, ít được
phủ sáng hơn; ông ấy nói đó là một đứa trẻ; rồi có ai đó hỏi liệu đó có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.