BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 69

ngón út khi cô giơ thẳng tay ra, rồi nhỏ dần nhỏ dần lại cho tới khi chỉ
còn là một chấm trên nền trời màu ngọc trai.

Cô bé quay lại và nhìn xuống khoảng sân trong phủ bóng, nơi

bóng dáng các Học giả khoác áo choàng đen đang dần tiến vào về
hướng nhà kho, linh thú khệnh khạng bước, bay chập chờn bên cạnh,
hoặc điềm tĩnh đậu trên vai họ. Đèn đang được thắp lên trong Đại
sảnh; cô bé có thể thấy những ô cửa sổ gắn kính màu dần sáng rực lên
khi người phục vụ thắp những ngọn đèn dầu trên các bàn ăn. Chuông
của Quản lí bắt đầu rung, thông báo còn nửa tiếng trước bữa tối.

Đây là thế giới của cô. Cô muốn nó cứ như thế này mãi mãi,

nhưng mọi thứ xung quanh cô đang thay đổi, vì ngoài kia có kẻ đang
bắt trộm trẻ con. Cô bé ngồi trên đỉnh mái, chống cằm lên hai bàn tay.

“Chúng ta cần phải cứu cậu ấy, Pantalaimon ạ,” cô bé nói.
Nó đáp lại bằng tiếng quạ kêu từ phía ống khói.
“Sẽ nguy hiểm đấy,” nó nói.
“Hẳn rồi! Tớ biết chứ.”
“Nhớ bọn họ đã nói gì trong Phòng nghỉ không?”
“Gì?”
“Gì đó về một đứa bé ở tít trên Cực Bắc. Cái đứa không thu hút

Bụi ấy.”

“Họ nói đó là một đứa bé toàn vẹn… Vậy thì sao chứ?”
“Đó có thể là việc chúng sẽ làm với Roger, đám trẻ du mục và

những đứa khác.”

“Hả?”
“Mà, toàn vẹn có nghĩa là sao nhỉ?”
“Chịu. Chắc chúng sẽ cắt trẻ con làm đôi. Tớ đoán chúng bắt họ

làm nô lệ. Như thế sẽ có ích hơn. Khéo chúng có mỏ quặng ở trên đó
cũng nên. Mỏ uranium phục vụ nhà máy nguyên tử. Tớ dám cá là như
vậy. Với lại, nếu cử người lớn xuống dưới hầm mỏ họ sẽ chết, nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.