không lướt qua cằm hắn, giống như trực tiếp trêu chọc đến đáy lòng hắn,
làm tâm tư hắn ngứa ngáy…… Ngay cả chung quanh không khí đều như
bốc cháy lên, chậm rãi trở nên loãng hơn.
Niếp Duy Bình mạnh tay cầm cổ tay cô, khí lực thật lớn làm Na Na
không khỏi nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn hỏi: “Làm sao vậy, có phải
hay không làm đau anh?”
Niếp Duy Bình trong đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng cô tịch rõ ràng
xuất hiện hình ảnh của một gương mặt trắng noãn, mềm mềm cực kỳ giống
bánh bao, rõ ràng vẫn là gương mặt kia bình thường vuốt ve thật tốt.
Niếp Duy Bình sắc mặt hơi bơi rối, vội bỏ tay cô ra, cố tỏ vẻ lãnh đạm
nói: “Được rồi!”
Trong lòng không biết vì sao lại có chút không được tự nhiên, Niếp Duy
Bình vội che dấu cảm xúc khác thường này, mất tự nhiên quay đi, sau đó
nháy mắt liền nổi giận.
Gương mặt đàn ông góc cạnh rõ ràng, trên chiếc cằm kiên nghị đã xuất
hiện hai cái dấu răng thật sâu, nguyên bản là khuôn mặt anh tuấn tuấn lãng
lại buồn cười đến cực điểm.
Niếp Duy Bình chậm rãi quay sang, hai mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng
ẩn chứa u hàn, bình tĩnh lại nguy hiểm mười phần hỏi: “Cô nói xem tôi có
cần tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại?”
Na Na giật giật khóe miệng, giận mà không dám nói gì, ai bảo vết
thương này là do mình cắn mà ra, xứng đáng bị mắng là chó dại!
“Tôi cảm thấy…… Nhiều nhất cũng chỉ cần tiêm uốn ván thôi!”
Niếp Duy Bình cười lạnh một tiếng, không thể nói ra được một câu trêu
tức cô.