BÁC SĨ CẦM THÚ - Trang 464

tĩnh thanh âm thô to đó lại liều mạng đè thấp, tinh tế hòa hoãn trấn an cô
khi còn nhỏ đi vào giấc ngủ.

Na Na như là muốn phát tiết mọi ủy khuất một bên khóc một bên đứt

quãng tố khổ: “Anh anh mau tỉnh lại a…… Em thật sự rất nhớ anh, tiểu
Viễn cũng rất nhớ anh…… Anh, em có thích một người, anh ấy là bác sĩ rất
lợi hại, em không biết vì sao lại thích anh ấy…… Anh ấy tính tình thật xấu
nhưng là người rất tốt còn đặc biệt dễ mềm lòng, anh ấy ở ngay bên cạnh
em em không có cách nào để không thích anh ấy…… Nhưng là anh ấy lại
không thích em…… Anh, anh tỉnh lại giúp em đi, nói cho em biết phải làm
sao bây giờ? Em là thật sự rất thích anh ấy, không muốn anh ấy chán ghét
em……”

“…… Anh vì sao còn không tỉnh, anh trước kia không phải như

thế……” Na Na càng khóc càng thương tâm, thậm chí sinh ra oán giận, vừa
ủy khuất vừa oán giận nói: “Anh trước kia cái gì cũng đều thương em,
không để em phải khóc…… Nhưng hiện tại em khóc cầu xin anh như vậy
mà anh cũng không chịu tỉnh…… Ô ô ô, anh em ghét anh……”

Na Na nghẹn ngào khóc và oán giận, bản thân cũng không biết đang nói

gì cứ lẩm bẩm tâm sự mọi chuyện một cách linh tinh, khóc đến mức đầu vai
Na Hác ướt một mảng lớn.

Sắc trời đã không còn sớm, Na Na thật vất vả ngừng nước mắt nhìn nhìn

thời gian, một lần nữa đổi nước ấm sạch giúp anh trai lau xong, sau đó khụt
khịt ra vẻ thoải mái mà nói: “Anh an tâm dưỡng bệnh đi! Em phát tiết xong
thì tốt rồi…… Em không sao, tiểu Viễn cũng không có việc gì, chúng em
đều rất tốt chờ anh tỉnh lại, anh đừng lo lắng a……”

Lưu luyến không rời còn muốn nói chút chuyện nhưng Na Na nhìn bầu

trời đã không còn sớm chỉ có thể vội vàng rời đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.