BACH DA HANH - Trang 218

“Xin thầy hãy làm thế, tôi nghĩ em nó nhất định sẽ rất vui.”

Lời này của bà Reiko dường như đã kết thúc câu chuyện,

Masaharu lại đưa tay cầm cái cốc thủy tinh lên. Vì đang muốn tìm
hiểu thêm về Yukiho nên anh ta không hề thấy cuộc đối thoại này
khô khan nhạt nhẽo. Thế nhưng, Masaharu cho rằng người mẹ nuôi
này dường như cũng không hoàn toàn hiểu cô. Cô bé Karasawa
Yukiho, không cổ hủ như bà Reiko nghĩ, mà cũng không phải quá
ngoan ngoãn. Có một chuyện đã để lại ấn tượng sâu sắc cho anh ta.
Hồi tháng Bảy, sau khi kết thúc buổi học kéo dài hai tiếng như
thường lệ, anh ta uống cà phê được bưng lên, nói chuyện phiếm với
Yukiho. Chủ đề câu chuyện khi ấy chắc chắn có liên quan đến cuộc
sống ở trường đại học, vì anh ta biết cô thích nghe chuyện này. Bọn
họ nói chuyện được chừng năm phút thì có điện thoai gọi đến. Bà
Reiko lên gọi, bảo là, “Một người ở ban tổ chức cuộc thi hùng biện
tiếng Anh tìm con.”

“Vâng, con biết rồi.” Yukiho gật đầu, đi xuống dưới nhà.

Masaharu uống nốt cốc cà phê, rồi đứng dậy.

Lúc anh ta xuống nhà, Yukiho đang đứng bên cạnh chiếc điện

thoại đặt ngoài hành lang nói chuyện. Nét mặt cô thoạt trông có vẻ
căng thẳng. Nhưng khi anh ta giơ tay ra hiệu với cô, ý bảo mình đi
về, cô lại nhoẻn miệng cười chào rồi nhẹ nhàng vẫy tay.

“Yukiho giỏi thật, còn tham gia thi hùng biện tiếng Anh nữa.”

Masaharu nói với bà Reiko lúc bà tiễn anh ta ra ngoài tiền sảnh.

“Tôi không biết. Tôi không nghe nó nhắc gì cả.” Bà Reiko

nghiêng đầu nói.

Sau khi rời nhà Karasawa, Masaharu vào một quán mì sợi bên

cạnh ga Shitennoji, ăn bữa tối muộn, chuyện này đã trở thành thói
quen mỗi thứ Ba của anh ta. Anh ta vừa ăn há cảo và cơm rang, vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.