BACH DA HANH - Trang 790

Yukiho cầm áo khoác để dưới đất lên đưa cho Mika. Mika lầm

lì giật lấy. Nhìn cô cho tay vào áo, Yukiho vừa mỉm cười vừa nói,
“Chiếc áo len màu xanh sẫm này thật đáng yêu.” Sau đó cô ta bồi
thêm một câu “Đúng không”, như tìm kiếm sự đồng tình của Taeko.

Taeko cũng cười cười gật đầu, “Đúng đấy.”

“Bây giờ đồng phục đều may rất đẹp. Thích thật. Thời chúng

tôi ấy à, trông cứng nhắc lắm.”

Một ngọn lửa giận không tên trào lên trong tâm trí. Mika cởi áo

khoác, rồi trước ánh mắt kinh ngạc của Yukiho và Taeko, cô cởi luôn
cả chiếc áo len Ralph Lauren ra.

“Cô Mika, cô làm gì vậy?” Taeko hoảng hốt nói.

“Cháu không muốn mặc nữa.”

“Nhưng mà lạnh đó!”

“Cháu bảo là không cần mà.”

Có lẽ tại nghe thấy tiếng ồn, Yasuharu đi ra. “Lại dằn dỗi gì

nữa thế?”

“Không có gì, con đi đây.”

“Ơ! Cô Mika! Cô chủ!”

“Mặc kệ nó!” Tiếng quát giận dữ của Yasuharu dường như

muốn át đi tiếng gọi của Taeko. Mika bỏ lại sau lưng lời quở trách
của bố, chạy ra phía cổng. Cô rất thích đoạn đường lát gạch dài được
bao bọc bởi cây cối và hoa lá từ tiền sảnh ra cổng này. Để cảm nhận
sự thay đổi của các mùa, có lúc cô thậm chí còn cố tình bước chậm
lại. Thế nhưng, lúc này, độ dài của con đường lát gạch ấy lại khiến
Mika vô cùng đau khổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.