BACH DA HANH - Trang 850

chắc cô không nhớ tôi nữa rồi nhỉ? Lão già như tôi, chẳng qua cũng chỉ là
một đám người ngu xuẩn bị cô lừa gạt thôi.

Yukiho nhoẻn miệng tươi cười nói, “Ông ở Osaka phải

không?”

Đúng là không thể ngờ được, chắc cô ta nhận ra khẩu âm. “Ồ,

đúng vậy.” Sasagaki hơi bối rối.

“Quả nhiên tôi đoán không sai. Lần này tôi mở tiệm ở

Shinsaibashi, ông nhất định phải ghé qua ủng hộ nhé.” Yukiho lấy
trong túi ra một tấm thẻ, là thiệp mời tham gia lễ khai trương.

“Ồ, nếu đã thế, để tôi hỏi người thân xem có muốn đi không.”

Sasagaki nói.

“Lâu lắm mới được nghe giọng Osaka.” Yukiho nhìn chằm

chằm vào ông. “Làm tôi nhớ lại hồi trước.” Nét mặt cô ta không có
vẻ gì đang cười, ánh mắt như thể đang nhìn về phía xa xăm.

Trên gương mặt ấy lại đột nhiên nở ra một nụ cười rạng rỡ.

“Chồng tôi ở trong sân kia kìa, hình như là bất mãn với kết quả

đánh golf hôm qua, đang tăng cường luyện tập đấy.” Câu này là nói
với Kazunari.

“Vâng, chúng tôi sẽ không làm anh ấy tốn nhiều thời gian

đâu.”

“Không sao đâu. Cậu cứ ngồi lâu vào.” Yukiho gật đầu với

Mika, đoạn nhấc chân bước đi. Sasagaki và Kazunari nghiêng người
nhường lối.

Nhìn theo bóng lưng Yukiho đi xa dần, Sasagaki thầm nhủ,

thể người phụ nữ này vẫn nhớ mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.