BACH DA HANH - Trang 864

Miệng Yaeko méo xệch đi, lắc lắc đầu. “Tôi đã không còn hy

vọng gì nữa rồi.”

“Năm nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Vừa tròn ba mươi?”

“Có trời mới biết, tôi quên rồi.”

Sasagaki bắt đầu thỉnh thoảng ghé qua từ năm thứ tư sau khi

Yaeko mở quán. Ông vốn là cảnh sát phụ trách vụ án mạng của
Yosuke, nhưng gần như không bao giờ nhắc đến vụ đó, mà lần nào
cũng hỏi thăm Ryoji.

Ryoji ở lại tiệm cầm đồ Kirihara cho tới khi tốt nghiệp cấp II.

Lúc ấy, trong đầu Yaeko chỉ nghĩ đến chuyện làm ăn của quán cà
phê, không phải chăm sóc con trai coi như đã giúp bà ta một việc
lớn.

Có lẽ cùng thời điểm Yaeko bắt đầu thích kinh doanh cái quán

này, Ryoji cũng rời khỏi tiệm cầm đồ Kirihara. Không phải vì thế mà
cuộc sống ấm áp của hai mẹ con nương tựa lẫn nhau bắt đầu. Yaeki
buộc phải ở lại cùng những khách uống rượu say đến tận nửa đêm,
sau đó là về lăn ra ngủ. Lúc bà ta ra khỏi giường thì đã quá trưa, ăn
uống qua loa xong, tắm rửa trang điểm, rồi lại mở quán. Bà ta chưa
từng nấu bữa sáng cho con trai lần nào, bữa tối cũng hầu như mua ở
bên ngoài. Tính thời gian mẹ con gặp nhau cả ngày gộp lại không
biết có được một tiếng đồng hồ không.

Sau đó, số lần Ryoji qua đêm bên ngoài càng lúc càng nhiều.

Hỏi đi đâu, thì nhỉ nhận được những câu trả lời ậm ờ cho qua.
Nhưng nhà trường và cảnh sát đều chưa bao giờ tìm đến nói Ryoji
gây phiền phức, nên Yaeko cũng chẳng để tâm lắm. Bà ta đã quá mệt
mỏi với cuộc sống hàng ngày rồi.

Buổi sáng hôm diễn ra lễ tốt nghiệp cấp III, Ryoji chuẩn bị ra

ngoài như thường lệ. Yaeko hôm đó hiếm hoi dậy sớm, nằm trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.