BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 112

Tôi thấy Êkatêrina Grigôriepna và Liđa đang rất hoang mang trong căn
buồng trơ trụi của các chị. Ủy ban đến không rời mắt khỏi cái sân ngập đầy
rác rưởi. Êkatêrina Grigôriepna thì dò xét mặt tôi hỏi bằng con mắt tuyệt
vọng:

- Bác hài lòng hả? Chị hỏi.

- Hài lòng cái gì?

- Tất cả: trai, bọn trẻ, các cấp lãnh đạo?

Tôi nghĩ ngợi một lúc: tôi có hài lòng chăng? Nhưng thực thì tôi có lý do gì
không hài lòng? Tất cả những chuyện này đại khái đều hợp với điều tôi dự
đoán. Tôi đáp:

- Vâng, và nói chung, tôi không thấy có gì phải kêu ca.

- Thế thì tôi, tôi kêu ca, Êkatêrina Grigôriepna nói, vâng, tôi kêu ca đấy. Tôi
không thể hiểu làm sao chúng tôi cô đơn đến thế. Ở đây, là cảnh thảm họa
lớn, một bi kịch khủng khiếp của loài người, thế mà ai tới thăm chúng tôi,
những hạng… hạng quan liêu, đầy vẻ quan trọng, khinh bỉ chúng tôi. Trong
cảnh đơn độc này, chúng tôi nhất định phải thất bại. Tôi không muốn, tôi
không thể…

Liđa thong thả đập nắm tay nhỏ nhắn lên bậu cửa sổ và nói với bạn. Chỉ
thiếu một ly nữa là chị ta không nhịn nổi khóc òa lên:

- Tôi là một nhân vật nhỏ bé, rất nhỏ bé… Tôi muốn làm việc, tôi hết lòng
muốn làm việc… và không biết chúng tôi có thể lay chuyển núi… Nhưng
tôi là một người… một con người, chứ không phải là một con bọ.

Chị lại quay ra cửa sổ. Tôi đóng cửa lại cẩn thận và bước ra bậc tam cấp
lung lay. Ở dưới bậc có Vania Zaïtsenkô và Kôxchia Vetkôpxki. Kôxchia
cười:

- Thế là, rồi sau đó chúng nó sực tuốt cả!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.