BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 121

nó nhìn tôi một cách tò mò, và cái tò mò ấy là cái tò mò của một thanh niên
linh lợi thông minh.

Mới đây, tôi đã đến gần bọn chúng một buổi chiều chúng ngồi trên những
tấm đá xây mộ ở cái sân mới làm cho lợn con phơi nắng, chúng vừa hút
thuốc vừa nói chuyện lông bông. Tôi dừng chân trước mặt chúng, quấn một
điếu thuốc lá tổ sâu định bụng xin lửa. Pêretz vui vẻ thân thiện nhìn tôi và
nói to:

- Bác làm việc vất vả quá, đồng chí giám đốc ạ, mà bác lại đi hút thuốc sâu
kèn. Đến như bác mà chính quyền xô-viết cũng không cung cấp cho thuốc
cuốn sẵn ư?

Tôi lại chỗ nó, cúi xuống bàn tay nó để châm thuốc, rồi cũng lấy giọng vui
vẻ nói to, nhưng có đá một chút xíu ý ra lệnh, tôi bảo nó:

- Này, bỏ mũ cát-két ra chứ!

Mắt nó từ vui vẻ đổi ra ngạc nhiên, trong khi miệng nó vẫn mỉm cười:

- Có chuyện gì thế?

- Bỏ mũ cát-két ra, chú không hiểu à?

- Được rồi, tôi bỏ.

Tôi hất túm tóc của nó, nhìn chăm chú nét mặt nó, thấy bắt đầu có một chút
sợ hãi, và nói:

- Thế… thôi được.

Pêretz chằm chằm nhìn trộm tôi, nhưng tô hút vài hơi hết điếu thuốc “chân
chó” của tôi, rồi đột ngột quay lưng lại, bỏ chúng để đi ra chỗ các bác thợ
mộc.

Lúc ấy tôi cảm thấy mình tràn ngập tinh thần trách nhiệm sư phạm, trong
mỗi cử động và cho đến cả trong cái ánh mờ trên mặt khóa thắt lưng của
tôi: phải thu phục bọn trẻ này, phải gây một thiện cảm lôi cuốn không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.