BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 125

bồi bàn ở quán rượu. Nhìn nó, tôi nghĩ: “Michia ơi, chúng ta dạy cho con
làm gì bây giờ? Đem cuộc đời con thêu lên nền xô-viết ra sao đây?”

Michia cũng đỏ mặt, cũng quay đi, nhưng không gù gù thở ra tiếng “vâng”,
mà chỉ nhíu đôi lông mày đen dựng đứng và mấp máy môi thôi. Nhưng tôi
quen giọng nói của nó: giọng kim trầm, tiếng nói của một người đàn bà đẹp,
được nâng niu, nuông chiều, với những âm phụ đệm và những uốn éo bất
ngờ của chim họa mi. Tôi thích thú nghe Michia, khi nó nói về những người
ở Kuriajê:

- Cái thằng vừa chạy qua kia, bác có thấy không... Nó đi quái đâu mà chạy
như thế nhỉ?... Vôlôtka này, trông kìa, trông kìa, thằng Buriak đằng kia...
Phải, thằng Buriak, bác không biết à? Nó uống được ba mươi cốc sữa đấy...

Vì thế cho nên nó mới bon đến

[37]

nhà bò. Lại còn cái thằng đang nhìn ở

cửa sổ kia, một con chó ghẻ, ờ, chó ghẻ không chê được!... Một thằng liếm
đít, bác ạ, à, nó thạo cái nghề ấy lắm, thực đấy! Cả bác nữa, chắc thế, thế
nào nó cũng liếm thôi. Ồ, cháu đã biết tỏng những đứa nào nịnh hót bác,
cháu cam đoan với bác là cháu biết chúng nó!

- Thằng Vania Zaïtsenkô, Zoren nói. Nó quay đi, vẻ giận dỗi và... đỏ mặt.

Michia là một đứa trẻ ngộ nghĩnh ý tứ. Nó ngó cái mũi loa kèn của Zoren
đưa lên một cách bực tức, và đưa mắt nhìn tôi xin bỏ qua cho vẻ bất lịch sự
của bạn nó:

- Không, nó nói, thằng Vania thì không đâu! Thằng Vania có đường lối của
nó.

- Đường lối nào?

- À, đường lối nó đã theo...

Michia lấy đầu ngón chân cái vẽ cái gì trên mặt đất.

- Cháu kể chuyện đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.