BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 129

Cửa phòng thong thả mở ra và Jorka Vonkôp khó nhọc bước vào. Hắn đi tới
một chiếc ghế dài, vừa đi vừa vịn vào các bàn và nhìn chúng tôi bằng một
con mắt độc trọi, vì mắt kia chỉ còn nhìn qua một cái khe bất tiện giữa
những cục thịt xưng u thâm tím.

- Thế này là thế nào?

- Chúng nó đã giọt mình một trận, Jorka lẩm bẩm.

- Những đứa nào?

- Biết được đứa nào! Tụi dân quê... Mình ở ga về... đến chỗ qua đường tàu...
thì bắt gặp... thế là chúng nó nện mình.

- Khoan đã! Vôlôkhôp cáu nói. Chúng nó nện mày thì đã rõ rồi!... Chúng
tao trông cũng đủ thấy chúng đã làm gì mày... Việc đã xảy ra như thế nào?
Chúng nó nói gì với mày, hay là sao?

- Có nói chuyện lâu lai gì đâu, Jorka vừa đáp vừa nhăn mặt xót xa. Có một
thằng chỉ nói vẻn vẹn: “À hà, Kômxômôn phỏng?” Thế là... bịch ngay một
cái vào mõm.

- Thế còn mày thì sao?

- À, thì mình cũng vậy, tất nhiên. Phải cái rằng chúng nó những bốn đứa.

- Mày đã đánh bài chuồn à?

- Thế rồi sao?

- Đời nào, Jorka đáp.

- Thì cậu thấy đó, tớ vẫn cứ ở lại, chỗ qua đường tàu ấy.

Bọn trai phá lên cười ngặt nghẽo, như kiểu người Dapôrôgơ. Nhưng
Vôlôkhôp có vẻ trách bị ngắm nghía bộ mặt sứt mẻ và tươi tỉnh của bạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.