BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 131

Ngay khi tôi mới trở dậy, trại đã có những dấu hiệu chấn động xôn xao. Một
đám đông tụ tập không có duyên cớ gì rõ rệt, dưới các cửa sổ của câu lạc bộ
thiếu niên. Những trẻ nuôi khác xách thùng kêu loảng xoảng đi xuống suối
“nhiệm mầu”; Zoren và Nitxinôp đứng ở cổng gác chuông.

- Anh em Gorki, bao giờ họ đến? Sáng nay à, bác Michia nghiêm chỉnh hỏi.

- Sáng nay. Hôm nay các chú dậy sớm nhỉ.

- Vâng... không hiểu sao, chúng cháu không muốn ngủ... Họ đến ga Ryjôp
hả bác?

- Ừ. Và các chú sẽ đón tiếp họ ở đây.

- Sắp chưa, hả bác?

- Các chú có thì giờ rửa mặt.

Zoren nắm ngay lấy đề nghị của tôi, giục:

- Đi, Michia đi.

Tôi đã dặn Gôrôvich xếp các trẻ nuôi ở Kuriajê đứng trong sân, để đón tiếp
trại Gorki và làm lễ chào cờ, song đừng có dùng một cách gì ép uổng chúng
cả:

- Chỉ mời chúng thôi.

Sau cùng, từ trong lòng bí mật của nhà ga Lubôtin bỗng chui ra một vị phúc
thần, dưới hình thù một bác gác khẳng khiu, đi ra kéo chuông. Làm xong,
bác ta nói lộ cho tôi biết ý nghĩa của cái động tác tượng trưng ấy:

- Số ba trăm bảy mươi ba dư đã xin đường. Hai mươi phút nữa nó sẽ tới
đây.

Kế hoạch đã định bỗng trở thành phức tạp một cách bất ngờ, khiến sau đó
mọi việc tiếp diễn trong một sự hỗn độn nhiệt liệt và đầy nỗi vui mừng như
con trẻ. Đến trước số ba trăm bảy mươi ba dư là một chuyến xe ngoại thành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.