BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 14

Chẳng hạn, Ôlec Ôcnep. Có bỏ công đem theo nó đi Kuriajê không? Không,
thằng ấy thì không thể nào để nó ở lại được. Đây là một mẫu người hiếm có
và thú vị. Ôcnep, một gã mặt dày mày dạn, phiêu lưu, mạo hiểm, có lẽ là

dòng dõi những người Normăng

[4]

ngày xưa, mà nó giống ở tầm vóc dỏng

cao và lông tóc vàng. Có thể từ các ông tổ Varêgơ

[5]

của nó đến đời nó đã

có qua vài thế hệ những người trí thức Nga nhân hậu, vì trán nó cao và
thanh tú, cái miệng hóm hỉnh, xẻ như lưỡi kiếm từ tai nọ sang tai kia, đôi
mắt tinh nhanh và màu xám. Ôlec đã bị bắt trong một vụ bưu phiếu nào đó,
vì thế nó mới bị tống đến trại với hai người cảnh vệ đi kèm. Ôlec Ôcnep vui
vẻ ngoan ngoãn đi giữa hai người, mở to mắt tò mò nhìn vào cái tương lai
không lấy gì làm dễ chịu lắm của nó. Sau cùng, được giải thoát khỏi hai
người canh giữ nó, Ôlec nghe những lời căn dặn đầu tiên của tôi một cách
chăm chú lễ phép và nghiêm chỉnh, thân thiện làm quen với các trại viên cũ,
nhìn bọn trẻ con với một vẻ ngạc nhiên vui thích, rồi, đứng ở giữa sân, dạng
hai cẳng chân mảnh khảnh, nó phá lên cười:

- Thế ra cái trại ấy là đây à? Trại Maxim Gorki à?

- Ồ, ra thế đó! Nào, thử xem sao...

Nó được đặt vào đội tám, và Fêđôrenkô nháy mắt nhìn nó với một vẻ nghi
kỵ:

- Coi bộ mày như thế mà lao động... thì xem chừng., không lấy gì làm... làm
hăng hái lắm! có phải không? Mà mày lại đeo một cái áo dài sát đít thế kia
thì không thích hợp tí nào... mày có biết không...

Ôlec mỉm cười nhìn chiếc áo vét-tông công tử bột của nó, mà nó vén hết vạt
nọ đến vạt kia lên, rồi vui vẻ nhìn thẳng vào mặt đội trưởng của nó:

- Cái này, cái này không hề gì đâu, đồng chí đội trưởng ạ. Áo vét-tông
không làm trở ngại gì cả. Và nếu anh muốn, thì tôi cho anh đấy.

Fêđôrenkô cười phá lên, và các tay dũng sĩ của đội tám cũng cười theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.