BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 16

- Con ngựa của tôi đây này: nó đã ngồi xuống; anh ạ, và nó không động đậy
gì nữa. Xin anh làm ơn nói với nó đi!

Fêđôrenkô chạy đến xem con Mary, ngã lụn xuống hai chân sau, và nổi
giận:

- Đồ chết toi!... Mày làm thế nào mà ra thế này! Mày gây cho tao một
chuyện mới rắc rối chửa! Cái cần ngang kia đem ra làm gì thế vậy?

Ôlec hết sức cố gắng làm dịu sự xúc động có tính cách nghề nghiệp ấy:

- Anh ạ, chả là có những thứ ruồi cứ bay mà lại!... Nó đã ngồi xuống như
thế và không chịu động cựa gì nữa, trong khi đang cần làm việc, có phải
không anh?

Từ đằng sau chiếc vòng cổ đã đưa lên đến tận tai nó, con Mary nhìn Ôlec
với một con mắt đe dọa, khiến Fêđôrenkô cũng tức giận:

- Ngồi… Làm như thế một con ngựa cái cũng biết ngồi ấy! Nhấc nó lên!

Ôlec nắm lấy dây cương và hét con Mary:

- Ếp!

Và Fêđôrenkô bật cười:

- Mày “ếp” kêu để làm cái gì thế? Thế ra mày làm nghề xà ích à?

- Đồng chí thấy đấy, đồng chí đội trưởng ạ...

- Mà tại sao mày cứ luôn mồm nói với tao: đồng chí đội trưởng...

- Nhưng biết gọi thế nào chứ?

- Thế nào... dễ tao không có tên hẳn?

- À, vâng!... Không, anh ạ, đồng chí Fêđôrenkô ạ, tôi không làm nghề xà
ích, tất nhiên, nhưng xin thú thực với anh rằng đây là lần đầu trong đời tôi
phải giao thiệp gần gũi với Mary. Tôi có những người quen, cũng tên là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.