BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 151

- Tôi ngờ lắm, Zôia nói. Lợn thì có chỗ ở sẵn, còn bọn trẻ... chúng sẽ tự liệu
lấy...

Brêgen bỗng thích thú cái luận đề độc đáo ấy:

- Ừ, điều nhận xét của Zôia đúng. Chúng tôi rất muốn biết đồng chí
Makarenkô nghĩ về chuyện đó thế nào, và tôi nói đây là không phải nói nhà
nuôi lợn Makarenkô, nhưng nhà sư phạm Makarenkô kia.

Tôi rất bực mình vì những ý cừu địch không úp mở của những lời nói ấy,
nhưng ngày hôm đó tôi không muốn cũng dùng cái giọng thô bạo tận từ ấy
mà đáp lại.

- Xin cho phép cả hai con người ấy kết hợp trả lời, tạm nói như thế, có được
không?

- Xin ông cứ nói.

- Bà xem, ở đây các trại viên là những người chủ, và lợn thì là những thứ trẻ
nuôi.

- Thế còn ông thì sao? Brêgen vừa hỏi vừa nhìn đi chỗ khác.

- Nếu bà đồng ý, tôi ở về phía những người chủ thì phải hơn.

- Nhưng ông có chỗ ngủ không?

- Tôi cũng không cần đến chỗ ngủ.

Brêgen lắc đôi vai, vẻ bực tức, lạnh lùng bảo nữ đồng chí Zôia:

- Ta chấm dứt câu chuyện này thôi. Đồng chí Makarenkô ưa những tình thế
găng.

Khalabuđa cười phá lên:

- Thì như thế có gì là hại? Anh ta đúng đấy, hà, tình thế găng với lại chẳng
găng! Anh ta cần gì đến những tình thế dịu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.