BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 179

Tôi gật đầu trả lời hắn. Brêgen nhìn chúng tôi như những quái thai đựng
trong lọ, và đôi má bà ta bắt đầu phù ra như má chó ngao. Tôi vội làm cho
bà ta khỏi chú ý đến những chuyện khó chịu ấy.

- Kìa, đoàn nào thế kia nhỉ? Thằng bé kia là ai?

- À, thằng cóc tía ấy... Fêđôrenkô nói. Một thằng nhát gan góc đấy. Họ bảo
chúng đã đánh nó đau lắm.

- Ờ phải rồi, đó là đội của Zaïtsenkô. Tôi cũng nhận ra chúng nó.

- Ai đã đánh nó? Brêgen hỏi.

- Chúng đã đánh trong ban đêm... Dĩ nhiên là những đứa ở đây thôi.

- Vì lẽ gì? Tại tao không thấy ông báo cáo? Đã lâu chưa?

- Bà Vacvara Victôrôpna ạ, tôi gay gắt nói, ở đây, trong cái trại Kuriajê này,
người ta đã không ngớt hành hạ bọn trẻ bao nhiêu năm ròng, Vì thấy bà đã
ít quan tâm tới điều đó, cho nên tôi có lý do mà nghĩ rằng cái chuyện vặt
này cũng chẳng đáng cho bà lưu ý... nhất là tôi lại đặc biệt chú ý đến
chuyện ấy nữa.

Brêgen coi lời nói nghiêm khắc của tôi như một lời tống khách. Bà nói gọn
lỏn:

Chào ông, rồi đi ra xe của bà, ở đó đã thấy cái đầu của nữ đồng chí Zôia thò
ra ngoài xe.

Tôi thở ra nhẹ nhõm và đi tới đội mười tám của Vania Zaïtsenkô.

Vania dẫn đầu nó với một vẻ đắc thắng. Chúng tôi đã cố ý để cho đội mười
tám gồm toàn những trẻ ở Kuriajê, điều đó khiến cả đội lẫn Vania được có
một sắc thái riêng biệt. Vania hiểu như vậy. Fêđôrenkô cười ngặt nghẽo:

- Này, trông những thằng nhãi ngộ chưa kìa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.