BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 181

không kêu ca đâu, dĩ nhiên rồi. Có đúng là chúng ta không kêu ca không?
Nó hỏi bọn nó,

- Ôi, bọn nhãi giỏi thật, cậu ơi! Fêđôrenkô vừa nói vừa cười ngất.

- Không kêu ca, đúng, không kêu ca! bọn trẻ kêu lên,

Vania quay đi quay lại tứ phía nhiều lần:

- Nhưng mà có câu này muốn hỏi, bác a.

- Ừ, tôi hiểu: các chủ không kêu ca, nhưng các chú có một câu muốn hỏi.

Vania trề môi ra và đảo tròn đôi mắt:

- Đúng thế. Vậy chúng cháu muốn biết: ở các đội khác đều có những trại
viên Gorki cũ, chỗ này ba, chỗ kia năm. Có phải không? Còn ở đội chúng
cháu, không có lấy một người, chẳng làm gì có, thế thôi.

Khi nói cái câu “chẳng làm gì có” ấy, giọng nó đưa cao thé lên, tiếp liều
theo là cử chỉ đáng yêu của một ngón tay đưa lên tai bên phải rồi chĩa sang
phía bên.

Và bỗng tiếng cười của nó vang lên lanh lảnh:

- Chúng cháu không có chăn! Chẳng làm gì có, thế thôi! Cũng không có
đệm, không có lấy một chiếc, chẳng làm gì có!

Tiếng cười của Vania càng cất cao lên, vui vẻ hơn, và đội mười tám cũng
cười.

Tôi viết cho đội trưởng của chúng mấy chữ để đưa tới Aliôsa Vonkôp: cấp
ngay tức khắc sáu cái chăn và sáu cái đệm.

Trên con đường nhỏ ra sông đã bắt đầu thấy đi lại nhộn nhịp. Các đội đi
rầm rập ở đấy như đi tập trận.

Phía sau bếp, giữa đám bụi cỏ rậm, bốn người thợ cạo, đưa ở tỉnh về từ sáng
nay, đã đặt chỗ làm việc. Cái vỏ của Kuriajê được bóc ra từng mảng khỏi cơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.