BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 20

chúng sẽ ghét nó với cái ghét mạnh mẽ của người đàn ông mà tôi phải vận
dụng nhiều nỗ lực sư phạm lắm mới nén xuống được ở chính lòng mình.

Ngay hôm thứ nhất Ujikôp đã bắt đầu ăn cắp của các bạn nó và đái dầm ướt
cả giường. Michia Jêvêli đến tìm tôi và vừa cau đôi lông mày đen vừa
nghiêm nghị hỏi tôi:

- Không được, bác Antôn Xêmiônôvich ạ, bác hãy nói thẳng thực cho cháu
biết: cho cái của ấy đi có ích lợi gì? Bác xem đấy: từ Jêrudalem đến Ôđetxa,
từ Ôđetxa đến Khackôp, từ Khackôp đến đây, rồi sau lại đến Kuriajê à? Có
ích gì không? Không có đồ vật gì khác đáng chở hay sao? Không, bác hãy
nói thử...

Tôi lặng thinh. Michia nhẫn nại đợi tôi trả lời, cau lông mày nhìn về phía
Lapô đang mỉm cười. Rồi hắn lại nói:

- Cháu chưa bao giờ thấy một đứa nào như thế. Cứ là phải... cho nó uống

tinh mã tiền

[10]

hay là vê một viên bánh mì... nhồi đanh ghim vào đấy mà

ném cho nó.

Lapô cười:

- Như thế thì nó không ăn đâu!

- Ai? Thằng Ujikôp mà không ăn ấy à? Cậu cứ thử xem, nó thì nuốt liền...
Cậu phải biết nó ăn tục ghê lắm! Nó ăn kinh người! Ồ, chỉ có nghĩ đến nó
ăn mà mình cũng không chịu nổi!...

Michia rùng mình lên vì ghê tởm. Lapô nhìn hắn, hai gò má gồ lên đến tận
mắt, vẻ đau đớn.

Tôi thầm đồng tình với họ và tôi nghĩ: “Ừ, nhưng làm thế nào được? Ujikôp
đến đây với những giấy tờ như thế...”

Bọn trai ngồi trầm ngâm trên chiếc đi-văng gỗ. Ở cửa phòng giấy, thập thò
cái mõm sạch sẽ và tươi cười của Vatxia Alexêlep và Michia lập tức bùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.