BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 22

- Bố bỏ chúng tôi, còn mẹ thì bảo: mày xéo đi đâu thì xéo...

- Sao lại thế? Một người mẹ không thể nào nói như thế được.

- Là vì bà ấy thực ra không phải là mẹ tôi.

Lapô chỉ lúng túng có một lát vì cái trường hợp mới mẻ đó.

- Gượm đã... Mày bảo sao cơ?... Thôi được: bà ấy không phải là mẹ mày.
Thế thì bố mày phải nuôi mày, ông ấy bắt buộc phải nuôi, mày hiểu không?

Những giọt lệ chua xót lại lấp lánh trong đôi mắt thằng bé, nó lại vừa vội
chùi đi vừa chuẩn bị nói. Những cặp mắt sắc của các đội trưởng vui lên khi
nhận thấy những cử chỉ độc đáo của thằng bé xin vào trại. Sau cùng thằng
bé nói:

- Cả ông ta nữa... ông ấy cũng không phải là bố tôi.

Hội đồng im lặng một lát, rồi bỗng cười phá cả lên, như nắc nẻ. Chính Lapô
cùng cười, đến rơi nước mắt.

- Ừ thì, người anh em, cậu gặp phải hoàn cảnh bối rối khác thường đấy.
Nhưng thế nào mà lại ra như thế?

Thằng bé không tìm cách làm cho mọi người thương, cũng không rời mắt
nhìn bộ mặt vui thích của Lapô, giản dị kể rằng tên họ nó là Vatxia
Alexêlep. Bố nó, làm nghề xà ích, đã bỏ nhà đi, rồi “chả biết tếch nơi nào”
và mẹ nó đã tái giá với một người thợ may. Rồi mẹ nó bắt đầu ho và chết
năm ngoái, sau đó người thợ may “đã lấy một người vợ khác mà chẳng báo
trước gì cả”. Đến nay “đúng vào dịp lễ Phục sinh ông bỏ đi Kongrat, ở đấy
lão viết thư bảo là lão không trở về nữa. Thư lão viết: “Mẹ con mày muốn
sống thế nào thì sống”.

- Phải nhận nó thôi, - Kutlaty nói. - Chỉ có cái là những chuyện mày kể, nói
cho thực ra, thì có lẽ là mày bịa, có phải không? Ai đã bảo cho mày đến
đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.