BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 21

lên vui sướng:

- Cứ những đứa như thế này, thì cho một trăm đứa cũng được!... Vaxka, lại
đây.

Mặt Vatxia đỏ ửng lên và nó rụt rè tặng cho Michia một nụ cười bẽn lẽn với
một cái nhìn đắm đuối không mong đền đáp của đôi mắt nhỏ xinh. Nó gục
đầu vào đầu gối Michia và đột nhiên để cho tình cảm của nó thoát ra bằng
một âm thanh duy nhất không thể nào tả được, nửa là thở dài, nửa là rên rỉ,
nửa là tiếng cười:

- Hhm...

Vatxia Alexêlep đã tự ý đến trại; khi nó đến, nó có vẻ ủ rũ và sợ hãi sự chó
má của cuộc đời. Nó đến giữa khi hội đồng đội trưởng đang họp vào một
buổi tối mưa bão. Những điều kiện khí tượng hình như rất không thuận lợi,
vậy mà lại là nguyên nhân cho việc mưu cầu của nó được thành công, bởi vì
giả gặp hôm tốt trời thì ngay đến bước vào trại hẳn là người ta cũng chẳng
để cho nó vào nào. Nhưng hôm ấy đội trưởng đội canh gác dẫn nó vào
phòng giấy và hỏi:

- Cái thằng này thì nhét nó vào đâu được? Nó đứng trơ ở dưới cổng mà
khóc. Còn bên ngoài thì đang mưa.

Các đội trưởng ngừng thảo luận để nhìn thằng bé mới đến. Bằng tất cả mọi
phương tiện nó sẵn có: tay áo, ngón tay, nắm tay, vạt áo ngắn và mũ chụp,
thằng bé vội chùi xóa ngay sự biểu hiện nỗi buồn của nó, chớp chớp đôi
mắt ướt nhìn Vania Lapô, mà nó nhận ra lập tức là chủ tịch cuộc họp. Nó có
một bộ mặt kháu khỉnh, má đỏ hồng, chân đi giày nông thôn tốt, chỉ có cái
áo dạ ngắn chật hẹp là không thích hợp với cái phẩm chất tốt của toàn thể.
Nó mười ba tuổi.

- Mày muốn gì? Lapô nghiêm khắc hỏi.

- Tôi muốn vào trại. – thằng bé nghiêm chỉnh đáp.

- Tại sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.