BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 206

Lapô ngoảnh đầu lại phía các trại viên với một cái cười lặng lẽ. Hắn quàng
tay qua đôi vai Krivôrutskô đang rung lên vì thổn thức và nhẹ nhàng kéo nó
ra ngoài phòng ăn. Cử tọa cười phá cả lên. Song tấn kịch còn một hồi sau
chót mà công chúng không được xem. Lapô đã đưa vị khách của hắn vào
trong bếp, đặt nó ngồi vào cái bàn rộng và ra lệnh cho trưởng bếp phục vụ
“người này”, mà cho ăn thật ngon vào, bởi vì, “các cậu ạ, họ đã xử tệ với
hắn ta”. Và đến khi thằng Krivôrutskô, người còn rung rung vì những tiếng
thổn thức nho nhỏ, đã ăn xong món xúp củ cải đỏ, và tâm trí đã khá tỉnh táo
để chú ý đến việc lau mũi và nước mắt, thì Lapô giáng cho nó một đòn xảo

quyệt cuối cùng, giả thử chính Juđa Ixcariôt

[62]

mà phải nhận đòn ấy thì

cũng biến thành con bồ câu trong trắng mất thôi.

- Tại sao chúng nó lại trừ cậu? Hẳn là cậu đã không đi lao động, có phải thế
không?

Krivôrutskô gật đầu, rồi nấc với thở dài, và nói chung là ra hiệu nhiều hơn
nói.

- Những cái thằng ấy lố thật đấy! Chúng chỉ giỏi trò!... Nhưng đây là lần
cuối cùng cậu chuồn kia mà? Là lần cuối cùng, có phải thế không? Vậy thì
tại sao lại kiếm chuyện? Làm như ít có những chuyện như vậy lắm ấy! Tớ,
khi tớ mời vào trại, tớ đã không đi lao động những bảy ngày kia... Còn cậu,
mới chỉ có hai. Nhưng hãy hượm cho tớ xem bắp thịt của cậu nào... Ái chà!
Tất nhiên là với những bắp thịt như thế này thì phải lao động chứ... Có phải
không?

Krivôrutskô lai gật đầu và ăn sang món kasa. Lapô trở lại phòng ăn, từ giã
nó với câu khen ngợi bất ngờ này:

- Tớ đã thấy ngay rằng cậu là một người anh em mà.

Chỉ cần một hay hai trò hí kịch như vậy là đủ khiến các chú cạch không
dám bỏ trốn đội công tác nữa. Thói quen đó biến rất mau khỏi trại Kuriajê.
Còn đối với những đứa hay giả vờ giả vịt như thằng Khôvrak thì phải tốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.