BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 208

- Nói chuyện đứng đắn, đồng chí ạ, tôi cho là đồng chí chỉ đùa đó thôi. Làm
sao lại: trẻ nuôi trực nhật phân phối các bàn, còn đồng chí thì cứ ngồi yên
đấy. Đồng chí có chắc rằng nó làm mọi việc đúng cả, không bất công đối
với ai chăng? Nói cho cùng... thì có thể là nó chỉ nhầm lẫn.

- Phân phối các bàn không phải là việc khó khăn đến thế, tôi trả lời vị giáo
sư, vả chăng trại chúng tôi có một qui tắc cũ rất tốt.

- Hay đầy! Một qui tắc?

- Phải, một qui tắc. Như thế này: tất cả những cái gì thích thú cũng như tất
cả những cái gì không thích thú và nặng nhọc đều phải lần lượt phân phối
cho các đội, theo số thứ tự.

- Sao lại thế, vậy là thế nào? Tôi không hiểu.

- Giản dị lắm. Hiện giờ đội một ngồi chỗ tốt nhất ở bàn ăn, sang tháng sau
sẽ đến lượt đội hai và cứ như thế mà đổi lượt.

- Tốt lắm, còn những cái không thích thú, thì là cái gì?

- Rất thường có những chuyện mà người ta gọi là không thích thú. Chẳng
hạn, nếu phải làm cấp tốc một công tác đột xuất, thì đội một sẽ được chỉ
định, rồi lần sau người ta phái đội hai. Khi nào phân chia những khổ dịch
quét dọn thì đội một trước tiên sẽ phải quét dọa các nhà xí. Cái này dĩ nhiên
là chỉ nói về các công tác phải luân phiên làm mà thôi.

- Có phải ông đã đặt ra cái qui tắc gớm ghiếc ấy không?

- Không, tại sao lại tôi? Đó là bọn trai. Như thế tiện cho chúng hơn: những
việc phân phối ấy khó làm lắm, và bao giờ cũng có người không bằng lòng.
Còn như bây giờ, thì đấy, nó được làm một cách máy móc. Tháng nào cũng
đổi phiên.

- Như thế nghĩa là đội hai mươi của ông sẽ phải quét dọn nhà xí trong hai
mươi tháng nữa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.