BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 213

- Cậu xem, cậu xem: “Các đồng chí thân mến của tôi”. Ấy viết thư thế đấy...

Sau đó, tất cả các bức thư đều được đọc lớn ở hội nghị. Rồi tôi hỏi:

- Có lẽ có ai muốn nói gì chăng?

Trong hai phút đồng hồ không ai muốn nói gì cả. Nhưng rồi sau Kôrôtkôp
đỏ mặt tiến lên sân khấu và nói:

- Tôi muốn nói với các anh em mới của trại Gorki... với những người như
tôi. Chỉ có điều là tôi không biết nói... Nhưng thôi, cũng không sao cả. Anh
em ạ! Chúng ta đã sống ở đây, và chúng ta cũng có mắt, song chúng ta đã
chẳng nhìn thấy gì hết... như một lũ mù, thật thế. Thật là buồn, bao nhiêu
năm trời đã mất toi. Nhưng bây giờ, chúng ta đã được thấy một ông Gorki...
Thú thực là trong lòng tôi hết sức bồi hồi... Tôi không biết về phía anh em,
thì anh em thấy thế nào.

Kôrôtkôp tiến ra đến tận rìa sân khấu, đôi mắt đẹp và nghiêm nghị của nó
thoáng hơi cau lại:

- Phải làm việc, anh em ạ... và làm việc một cách khác... Anh em hiểu
không?

- Hiểu! bọn trẻ nhiệt tình la lên và vỗ tay kịch liệt tiễn chân Kôrôtkôp bước
xuống khỏi sân khấu.

Ngày hôm sau, tôi không nhận ra được chúng nữa. Thở hồng hộc, rên rỉ và
lắc đầu, chúng tuy phải cố gắng hết sức, song đều thành thực khắc phục cái
tính lười ngàn đời của loài người. Chúng đã nhìn thấy ở trước mặt cái viễn
cảnh rạng rỡ nhất: giá trị của nhân cách con người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.