BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 253

Vêra tự trấn tĩnh, đứng dậy, giũ áo cẩn thận và cũng vẫn thận trọng như vậy
thốt ra một tiếng nức nở sau cùng, rồi đi con đường nhỏ trở về trại, vừa
vung vẩy cánh tay vừa ngước nhìn sao.

Galatenkô nói:

- Ta đi về lều, bác Antôn Xêmiônôvich ạ. Cháu sẽ mời bác nếm thử một quả
dưa hấu phải biết! Đáng gọi là chúa dưa hấu! Bọn trai ở cả đấy.

Hai tháng qua đi. Cuộc đời chúng tôi chạy đều như một đoàn xe lửa điều
chỉnh tốt: chỗ này mở hết tốc lực, đi trên cầu xấu thì chậm lại, hãm phanh
khi xuống dốc. Và cuộc đời của Vêra cũng theo quán tính mà lăn theo đời
sống chúng tôi, song cô đi trong đoàn xe của chúng tôi chỉ là với danh nghĩa
đi chạc.

Tình trạng của cô không thể nào bưng bít được đối với các trại viên; vả
chăng có lẽ chính cô cũng đã thổ lộ câu chuyện bí mật đó với các bạn gái,
cho nên ai nấy đều biết tỏng mọi sự bí mật của các cô với nhau rồi. Việc
này khiến tôi được dịp tỏ lòng mến phục cái độ lượng cao quý của các trại
viên, mà thực sự tôi vẫn tin chắc từ trước. Họ không chòng ghẹo và cũng
không hành hạ Vêra. Có mang và đẻ ra một đứa con đối với họ chẳng phải
là một việc đáng xấu hổ và cũng chẳng phải là một tai họa. Không một
người nào trong bọn họ nói ra một lời gì phật lòng Vêra, mà cũng không
nhìn cô một cách khinh bỉ. Còn về phần cậu điện báo viên, thì lại là chuyện
khác. Ở phòng ngủ và trong các “phòng khách”, ở đội đặc biệt, ở các câu
lạc bộ, trên sân đập lúa, trong xưởng làm việc, đâu đâu người ta cũng xem
xét mọi chi tiết của vấn đề, vì Lapô nói với tôi cái dự kiến này, như thể đã
chín muồi:

- Hôm nay, chúng ta sẽ nói chuyện với Xinvextrôp ở hội đồng. Bác không
có ý kiến gì phản đối chứ?

- Tôi không có ý kiến phản đối, nhưng Xinvextrôp thì có lẽ có chăng?

- Chúng cháu sẽ dẫn nó đến. Nó đừng có tự nhận là thanh niên Kômxômôn
nữa đi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.