BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 255

Tôi chạy theo Fêđôrenkô và cản hắn lại ở trong sân.

- Chú hãy trở về hội đồng, tôi đi thăm Vêra.

Fêđôrenkô lặng lẽ để cho tôi đi.

Ngồi trên giường, Vêra nhẫn nại chờ đợi những tra vấn và khổ hình, lần
đếm trong tay những chiếc cúc trắng lớn. Zoren đứng sững trước mặt cô ta
như một con chó săn thật sự, nói liến thoắng bằng một giọng the thé:

- Đi đi, chị Vêra, đi đi… Chẳng có, anh Fêđôrenkô… Đi đi!... Chị nên đi đi
thì hơn! Nó thì thào: Đi đi! Kẻo nữa Fêđôrenkô… anh ấy sẽ xách phăng chị
lên đấy cho mà xem.

Trông thấy tôi, Zoren lẩn mất, chỉ để lại ở chỗ nó đứng một làn không khí
biêng biếc tung tăng nhảy nhót.

Tôi ngồi lên giường Vêra, và hất đầu ra hiệu cho hai ba bạn gái của cô ta đi
ra.

- Cô không muốn lấy Xinvextrôp ư?

- Cháu không muốn.

- Ừ thì cũng chẳng cần lấy, cô nghĩ phải.

Vừa lần đếm những chiếc cúc, Vêra vừa bảo chúng chứ không phải bảo tôi:

- Các cậu ấy đều muốn gả cháu tuốt. Thế ngộ cháu không muốn thì sao?
Nhưng xin bác cho cháu đi phá thai.

- Không!

- Nhưng cháu, thì cháu bảo bác: cho cháu đi! Cháu biết: nếu cháu muốn thì
bác không có quyền.

- Muộn quá rồi.

- Thì như vậy đã làm sao!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.