BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 259

- Cái này… là cho thằng bé con chị Vêra… một cái mũ chụp mà các chị ấy
làm.

- Một cái mũ chụp à? Tại sao nó lại ở trên đầu chú?

- Ấy là cháu đi qua…

- Thế nào?

- Cháu đi qua, và nhân tiện thấy nó ở đấy…

- Chú đi qua… vào xưởng may phải không?

Xinenki hiểu rằng “có lúc nên nói và có lúc nên im” cho nên nó ngoẹo đầu
không nói gì mà nhìn sang bên cạnh.

- Các chị ấy đã làm việc cho một cái đáng làm, thế mà chú, chú lại xé rách,
làm bẩn, đem vứt đi… Vậy là nghĩa làm sao?

Không, buộc tội như thế thì quá sức chịu đựng yếu ớt của Xinenki.

- Không phải thế, rồi bác xem. Cháu đã cầm lấy nó, có chị Natasa bảo rằng:
“Sao mày trở nên mất dạy thế”. Cháu mới bảo rằng: “Em đem nó đến cho
chị Vêra”. Thế là chị ấy bảo: “Được, đem đến cho chị ấy”. Cháu chạy đến
buồng chị Vêra, nhưng chị ấy đi lên phòng thuốc, thế mà bác lại bảo là cháu
xé…

Một tháng nữa qua đi: Vêra trở lại làm lành với chúng tôi, và cũng với cái
nhiệt tình mà cô ta đã đem ra đòi hỏi tôi cho phép cô đi mổ bụng lấy thai, cô
toàn tâm toàn ý chăm lo bổn phận làm mẹ. Xinvextrôp lại ló mặt đến trại,
và ngay đến Galatenkô, tuy là người có óc tinh tế đấy, mà cũng phải dang
cánh tay ra nói:

- Thật chả còn hiểu ra làm sao nữa: thế là bây giờ họ lại lấy nhau.

Cuộc sống của chúng tôi cứ theo trình tự của nó. Đời sống đã tăng tiến thêm
trên đoàn xe lửa chúng tôi và đoàn xe bay lên phía trước, tỏa một làn khói
thơm và vui vẻ trên cánh đồng của những ngày xô-viết linh lợi. Những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.