BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 262

Dân làng đã cử hành lễ Phục sinh. Họ đã xô đẩy nhau suốt đêm ở ngoài sân,

chen chúc vướng víu lẫn nhau với những gói bọc

[81]

và những cây nến sáp.

Người ta đã kéo chuông suốt đêm ở gác chuông. Đến sáng, họ giải tản để đi
ăn, chấm dứt tuần chay, rồi say bự, họ đi tràn khắp làng và chung quanh
trại. Song không phải vì thế mà họ đã chịu thôi cái tiếng đồng om sòm kia
đi cho; thay phiên nhau, họ cứ lần lượt leo lên gác chuông mà giật chuông
vang lừng inh ỏi. Sau cùng đội trưởng trực nhật của trại cũng leo lên đấy và
xua đuổi tống trả về làng cả một bầy nhạc gia. Các hội viên của hội đồng
nhà thờ ăn mặc bảnh chọe, kéo cả bè anh em con cái đến, hoa chân múa tay,
táo bạo hơn bao giờ hết và la ó:

- Các người không có quyền! Chính quyền xô-'viết cho phép làm lễ thánh
này! Mở gác chuông ra! Đây là một lễ trọng trong các ngày lễ! Ai được
quyền cấm kéo chuông!

- Không cần phải kéo chuông báo hỏa nhà thày cũng cứ rượu bét nhè được
rồi, Lapô nói

- Tao uống rượu thì việc gì đến mày, nhưng tại sao tại không được phép kéo
chuông?

- Này bố trẻ ơi, Kutlaty đáp, nói cho thực thì mọi người đã chán ngấy cả rồi
đấy, bố hiểu không? Cái lễ này, là mừng chuyện gì thế? Ông Crixitô sống
lại à? Thế thì can gì đến nhà thày? Ở Pôtvorki, không có ai sống lại ư?
Không có! Thế tại sao các người lại can thiệp vào mọi chuyện chẳng dính
líu gì đến mình?

Các hội viên hội đồng nhà thờ lảo đảo tại chỗ giơ tay lên trời và kêu be be
lên:

- Mặc kệ cái chuyện ấy! Chỉ có việc đánh chuông lên thế thôi!

Bọn trai vừa cười vừa đứng dăng dây chắn lối và quét ra khỏi cổng cả cái
đống rãi rớt của lễ Phục sinh ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.