BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 264

Tôi ngạc nhiên. Thế nào? Cho các trẻ con vô thừa nhận? Một cung điện
mông mênh xán lạn ánh mặt trời? Sàn ván và trần nhà quét sơn ư?

Tôi đã không mất công toi mơ tưởng trong bảy năm trời. Những cung điện
sư phạm tương lai mà tôi nhìn thấy trong mộng đã không phải là chuyện
hão huyền. Lòng trĩu nặng những ghen tị và bực bội, tôi trình bày “quan
điểm sư phạm” với đồng chí cán bộ Tsêka. Anh ta tin cẩn tiếp thu nó như là
kết quả kinh nghiệm giáo dục của tôi và cảm ơn tôi.

Tôi trở về trại, lòng cay đắng vì ghen tị. Ai sẽ được làm việc trong cái cung
điện ấy? Xây dựng một cung điện không phải khó, song còn có chuyện khó
hơn. Tuy nhiên tôi cũng không phiền muộn lâu. Cái tập thể của tôi chẳng
đáng giá ngang với bất cứ cung điện nào ư?

Sang tháng chín, Vêra đẻ một đứa con trai. Nữ đồng chí Zôia đến trại, đóng
cửa lại và gây gổ hỏi tôi:

- Ở trại ông, bây giờ các con gái đẻ ả?

- Tại sao lại nói số nhiều như thế? Và bà kinh hoảng vì cái gì chứ?

- Sao lại “bà kinh hoảng vì cái gì chứ”? Bọn con gái cho ra đời những đứa
con à?

- Tất nhiên, những đứa con... Họ còn có thể cho ra đời cái gì khác nữa?

- Đừng nói đùa, đồng chí ạ!

- Tôi có nói đùa đâu!

- Phải lập tức thảo một văn bản.

- Hộ tịch đã làm mọi sự cần thiết rồi.

- Hộ tịch với ta, là hai cơ quan khác nhau.

- Không ai giao quyền cho bà lập những bản khai sinh.

- Không phải khai sinh, nhưng... tệ hại hơn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.