BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 263

Kôdia đứng xa vừa xem lớp kịch đó vừa vuốt râu với một vẻ không tán
thành:

- Bọn người mời tệ chứ! Họ cứ việc yên ổn mà làm lễ với nhau có được
không. Đằng này cứ đi lăng băng khắp chỗ, lại còn chửi người ta nữa, lạy
Chúa tôi!

Buổi tối, ở trong làng, bọn họ vác dao đi đuổi lẫn nhau, kêu la ầm ỹ, giở
tung ra trước mặt nhau hàng xâu hàng xốc những chuyện xung đột giữa nhà
nọ với nhà kia, và người ta chở đến phòng thuốc của chúng tôi cả từng xe
bò những người bị đâm chém sứt mẻ. Trên tỉnh phái một đội cưỡi ngựa đến.
Trước ngôi nhà của phòng thuốc đứng xúm xít những thân nhân, người làm
chứng và người cùng phe phái với các nạn nhân, vẫn là những mặt hột viên
hội đồng nhà thờ ấy, với các anh em con cháu họ. Các trại viên vây quanh
họ và mỉm cười mát mẻ hỏi họ:

- Bố trẻ ơi, có phải đánh chuông không?

... Sau lễ Phục sinh, có tin đồn lan đến trại: ở phía bên kia Khackôp, cục

Gêpêu

[82]

xây dựng một tòa nhà mới cho một trại nhi đồng, không phải Ủy

ban Giáo dục mà là của cục Gêpêu. Bọn trẻ coi đó là dấu hiệu của một thời
đại mới:

- Này, có biết không, người ta xây một ngôi nhà mới nhé! Một nhà mới
toanh!

Giữa mùa hè, một chiếc ô-tô đến trại và một người có nẹp đỏ đính cổ áo bảo
tôi:

- Nếu bác có thì giờ, xin mời bác đi với chúng tôi một tí. Chúng tôi sắp xây
xong một ngôi nhà cho trại Dzec-jinxki... Cần phải xem trại... về quan điểm
sư phạm.

Chúng tôi đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.