BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 271

Những “đứa nhỏ” cười. Zoren liếc mắt trêu chọc như một cô gái nhỏ dự hội
khiêu vũ:

- Ô, cái bà này láu cá, bác Antôn Xêmiônôvich a... bác xem bà ta láu cá
chưa...

Bằng một cử chỉ ặc biệt của nó, Vania Zaïtsenkô long trọng giơ cánh tay lên
về phía lá cờ:

- Đừng nên nói như thế... Ở trong hàng ngũ, người ta không nói như thế
đâu... Phải nói như thế này: một, hai... Bà thấy không: hàng ngũ, lá cờ... Bà
thấy không?

Bà ta thương hại nhìn những đứa trẻ này đã bị võ biền hóa không sao cứu
chữa nổi và bỏ đi.

Những va chạm ấy dĩ nhiên không đem theo hậu quả gì nặng nề cho cuộc
sống hàng ngày của chúng tôi, song nó gây ở chung quanh tôi một sự cô lập
không chịu nổi trong công tác tổ chức của tôi, mà tôi đã tưởng có thể quen
đi được. Vả chăng tôi đã dần dần học tập đối phó với mỗi trường hợp bằng
một quyết tâm buồn rầu là nhẫn nại, tìm hết cách chịu đựng. Tôi cố gắng
không bắt vào những cuộc tranh luận, và nếu có đôi khi tôi rên siết, thì quả
thực đó chỉ thuần túy vì lễ độ, bởi dù sao chăng nữa cũng không thể nào
không nói chuyện với các cấp trên của mình cho được.

Sang tháng mười, xảy ra, với Ujikôp, một tai họa nó khơi giữa “họ” và tôi
cái vực thẳm cuối cùng, không thể nào vượt qua được.

Các học viên trường trung học công nông về chơi trại một ngày chủ nhật.
Chúng tôi thu xếp chỗ ngủ cho họ trong một lớp học và, ban ngày, chúng tôi
tổ chức một cuộc liên hoan trong rừng. Trong khi bọn trẻ chơi đùa, Ujikôp
lẻn vào phòng các học viên và lấy cắp cái cặp sách trong đó họ đã cất cả số
tiền mà họ vừa mới được lĩnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.