được sự tẩy chay ấy, thì lòng quý trọng của mọi người đối với nó sẽ tăng
lên. Đó là một thử thách vẻ vang cho thằng bé ấy.
- Nhưng nếu nó không chịu nổi thì sao?
- Bọn trẻ sẽ đuổi nó đi.
- Vậy ông sẽ phê chuẩn à?
- Nhất định.
- Sao lại có thể thế được nhỉ?
- Thì làm thế nào khác được? Tập thể có quyền tự vệ.
- Bằng cách hi sinh Ujikôp à?
- Ujikôp sẽ tìm một đoàn thể khác, và điều này cũng sẽ có lợi cho nó nữa.
Djurinxkaia mỉm cười buồn bã:
- Gọi cái lối sư phạm này là thế nào được nhỉ?
Tôi không trả lời bà. Chính bà bỗng lại nghĩ ra:
- Có lẽ gọi là sư phạm đấu tranh chăng?
- Có lẽ.
Trong phòng giấy tôi Brêgen sửa soạn ra về. Lapô bước vào với bản án.
- Chúng ta phê chuẩn chứ, bác Antôn Xêmiônôvich?
- Cố nhiên. Đó là một nghị quyết rất tốt.
- Các anh sẽ đẩy thằng bé ấy đi đến chỗ tự tử. Brêgen nói.
- Ai kia? Ujikôp ấy à? Lapô ngạc nhiên. Tự tử? Chà! Nếu nó tự treo cổ thì
cũng chẳng đáng tiếc... Nhưng nó sẽ không tự treo cổ đâu.
- Rõ khiếp chửa! Bà ta lẩm bẩm trong miệng, và bỏ ra đi.